Phần 517: Khích bác
Thời gian trước Lãnh Nghệ bận rộn thành lập thẩm hình viện, hôm nay mới lại có thời gian tới tam nha, trong thời gian đó, phụ trách xây dựng Kim Minh Trì là Thạch Thủ Tín.
Uy vọng của Thạch Thủ Tín trong quân rất cao, lời của ông ta nói, tướng lĩnh và binh sĩ cấm quân không dám trái. Cho nên một tháng qua, thi công rất thuận lợi.
Lãnh Nghệ tới tam nha, được đám Thạch Thủ Tín, Đảng Tiến nghênh đón dẫn vào trong. Chợt nghe có người lớn tiếng gọi mình, Lãnh Nghệ quay đầu nhìn, ra là mã quân đô chỉ huy sứ Lý Kế Long.
Ông ta bị Lãnh Nghệ lệnh trói ở đó thị chúng một tháng, giờ đã hết hạn, nhưng do y bận rộn không tới tam nha, mà không có lệnh của y thì không ai dám thả người.
Lãnh Nghệ từ từ đi tới trước mặt ông ta: “Có chuyện gì?”
Lý Kế Long lúc này không khác gì dã nhân, râu tóc bù xù như ổ quạ, toàn thân tóp hẳn đi, cổ đeo gông cứ đè xuống, ông ta không chịu nôi, chỉ có thể ngồi dựa xuống đất, giảm bớt chút trọng lượng: “Lãnh đại nhân, mạt tướng biết sai rồi… Đại, đại nhân khoan thứ…”
“Vậy, ta hỏi ông, ông sai ở đâu?” Lãnh Nghệ hỏi:
“Không nghe hiệu lệnh, cậy công kiêu ngạo, coi thường cấp trên.”
“Những chuyện này nếu xảy ra ở chiến trường sẽ xử lý thế nào?”
Lý Kế Long giọng khàn đặc: “Giết, giết không tha… Đại nhân chỉ phạt đánh, thị chúng là khai ân rồi, mạt tướng biết sai, sau này không dám nữa.”
“Thật chứ?”
“Thật ạ, mạt tướng xin thề, nếu tương lai dám kháng lệnh đại nhân, mạt tướng bị loạn đao phân thây, chết không chỗ chôn.”
“Tốt! Vậy bản quan tin ngươi…” Lãnh Nghệ nhìn ông ta: ” Vì ngươi bất tuân hiệu lệnh, bản quan đã báo quan gia, cách chức ngươi, Đảng Tiến thay thế. Ngươi có nhận sai, cũng chẳng thể khôi phục chức vị cũ, nếu ngươi còn muốn làm, ta chỉ cho ngươi làm áp quan dẫn đội 5 người, thế nào? Làm chứ?”
Áp quan là quan quân cấp bậc thấp nhất trong biên chế quân đội Đại Tống, chỉ huy 5 người, từ tướng quân nắm quyền cà nghìn người thành áp quán nhỏ bé, Lý Kế Long nhắm mắt, thống khổ gật đầu: “Mạt tướng… Chấp nhận.”
“Tốt, chỉ cần làm cho tốt, phát huy tài năng chỉ huy của ngươi, nghe theo mệnh lệnh, ta sẽ cân nhắc thăng chức cho ngươi.” Lãnh Nghệ quát lệnh binh sĩ: ” Tháo gông cho ông ta.”
Một binh sĩ chạy tới tháo gông cho Lý Kế Long, cả tháng trời đeo gông nặng, đột nhiên tháo ra, Lý Kế Long chưa thích nghi được cảm giác mới, người lảo đảo.
Lãnh Nghệ vỗ vai ông ta: “Mong rằng ngươi biết sai thật, về nghỉ ngơi vài ngày đi, vốn thị chúng một tháng, đúng lúc thời gian qua ta bận rộn, quên mất ngươi còn bị trói ở đây, khiến ngươi ủy khuất, bị trói thêm vài ngày. Cho ngươi về hồi phục, coi như bù đắp…”
“Không!” Lý Kế Long cương quyết loạng choạng đứng dậy, khom người nói: ” Thân thể thuộc hạ không sao, năm xưa chinh chiến sa trường khổ như thế còn qua được, chút khổ cực này có là cái gì? Thuộc hạ hy vọng nhanh chóng quay về trong quân, dùng hành động sửa chữa sai lầm, thể hiện trung thành với đại nhân.”
“Nếu thế… ” Lãnh quay sang nhìn Đảng Tiến: ” Ngươi an bài một vị trí áp quan, dẫn ông ta tới công trường rồi về ngay, bản quan muốn mở cuộc họp các tướng lĩnh quan gia.”
“Ti chức tuân lệnh! Lý tướng quân… À không, Lý áp quan, theo ta.”
Nhìn Lãnh Nghệ dẫn đám Dương Tín vào nha môn tam nha, nụ cười của Đảng Tiến biến mất, nghiến răng căm hận: “Tướng quân, tên họ Lãnh này thật quá đáng, đánh đòn đã đành, còn trói ngài sỉ nhục, thời gian qua tướng quân chịu khổ rồi.”
Lý Kế Long ừ một tiếng, một tháng này hoàn toàn không phải nhẹ nhàng như ông ta nói, đau khổ trên thân thể có thể chịu được, nhưng nó đánh vào tự tôn của ông ta.
Đảng Tiến lại nói nhỏ: “Tướng quân là mãnh hổ trong quân, sao lại có thể ra công trường ở cùng đám dân tráng bẩn thỉu, đúng là khinh tướng quân quá lắm, rất nhiều huynh đệ bất bình vì tướng quân.”
Lý Kế Long vẫn chẳng nói gì.
Đảng Tiến thấy khích bác không hiệu quả, không dám nói nữa, thầm nghĩ, ông chưa tới công trường nếm thử cảm giác phượng hoàng xuống đất không bằng gà, đợi ông ra đó hẵng nói!
Sai binh sĩ dẫn Lý Kế Long đi rồi, Đảng Tiến quay lại tam nha.
Trong nghị sự sảnh tam nha, các tướng lĩnh lặng lẽ ngồi hai bên nhìn Lãnh Nghệ và Thạch Thủ Tín ở chính giữa. Tổng số quan quân tham gia hơn một trăm người, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Nghệ không còn loại nhởn nhơ khinh thị như lần đầu, ít nhiều có sự kính sợ trong đó.
Lãnh Nghệ đợi tất cả chú ý vào mình mới bắt đầu nói: “Ba quân tướng sĩ đã tới công trường một tháng rồi, một tháng qua tuy ta không tới công trường cũng vẫn nghe nói cấm quân làm việc hăng hái tích cực, tiến độ công trình làm người ta hài lòng. Tất cả là nhờ sự nỗ lực của Thạch tướng quân và mọi người.”
Thạch Thủ Tín và đám tướng lĩnh khách khí vài câu.
“Mọi người đều biết ta bận kiến lập Thẩm hình viện, nơi này chủ yếu sưu tập tình báo, giúp quan gia giám sát bách quan, bao gồm cả cấm quân. Cho nên ta nghe được một vài tin tức không hay, ví như có kẻ lười biếng chưa nói, còn lén nói những lời kỳ quái, kích động binh sĩ bãi công.”
Đám người Thạch Thủ Tín giật mình, điều này đúng là có, hơn nữa còn khá phổ biến, dù gì Lãnh Nghệ còn quá trẻ, trong quân thích luận tư lịch nói chuyện, không những thế một số tin đồn xấu về Lãnh Nghệ cũng được kẻ cố tình truyền bá, ông ta biết nhưng truy ra được là ai.
Đảng Tiến cười nịnh: “Đại nhân, chuyện này nếu nói ra cũng không thể trách các tướng sĩ, chủ yếu mọi người không thoải mái vì phải tới công trường lao động. Cấm quân là bộ đội tinh nhuệ, ra trận giết địch mới là bổn phận, loại chuyện đào ao xây nhà này vốn là của sương quân, giờ chúng ta làm, chẳng lẽ chúng ta thành sương quân rồi.”
Mấy tướng lĩnh phụ họa.
Lãnh Nghệ quét mắt qua một lượt: “Đây là công trình quan gia khâm định, làm việc vì quan gia mà các ngươi còn nói ra nói vào, vậy nếu là làm chuyện khác, thái độ các ngươi còn thế nào?”
Câu nói này khiến tất cả phải cúi đầu.
“Công trình này phải hoàn thành trong hai năm, nếu không hoàn thành đúng kỳ hạn, quan gia sẽ trách tội, ta nhất định phải gánh trách nhiệm. Nhưng trước đó ta không tha các ngươi, phải mất đầu thì cùng mất, các ngươi đừng hòng thoát.”
Cả sảnh im phăng phắc.