Phần 516: Âm mưu nối tiếp âm mưu
Hai người về tới chỗ đám Lô Đa Tốn, đám người kia đã không chịu yên phận nữa, tức giận chất vấn Lãnh Nghệ khi nào mới để họ đi, nếu còn vô cớ giữ họ, sẽ dâng tấu đàn hặc y lợi dụng chức quyền. Lãnh Nghệ nói đợi thêm một chút, Tống Kỳ đang thông linh với âm hồn, biết đâu có kết quả.
“Hồ đồ.” Hướng Củng mắng: ” Chuyện ma quỷ không nên tin có, nhưng đừng nói là không, thứ này tốt nhất tránh xa, lỡ bị ma quỷ ám lên người, khi đó chết cũng chẳng biết vì sao mà chết.”
Thẩm Luân tán đồng: “Chuyện thông linh này ta không rõ, nhưng Tống đại nhân đã muốn thông linh với quỷ hồn, hẳn phải có nghiên cứu.”
Trình Đức Huyền lức đầu: “Nghiên cứu là để phòng tránh, ai dại gì chủ động dính vào, trước kia ta biết một người, hắn cứ nói có một người đi theo mình, còn cưỡi lên đầu mình, nhưng không ai thấy. Cuối cùng hắn tự hại chết bản thân, khi kiểm tra thi thể, vai đúng là có dấu vết như người cưỡi lên trên vậy.”
Mọi người bàn tán hồi lâu mà không thấy Tống Kỳ ra, Hứa Củng run run: “Hay, hay là chết trong đó rồi?”
Nghe Hướng Củng nói vậy mọi người đều không khỏi có chút chột dạ, cùng kéo nhau đi vào đại đường, không ngờ cánh cửa đá kia đóng chặt, tình cảnh đó làm mọi người liên tưởng tới cái chết Trần Tòng Tín, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Lãnh Nghệ đi nhanh tới, đẩy cửa không được, quát Doãn Thứu: “Phá cửa.”
Doãn Thứu vâng một tiếng, xuống tấn vận đủ nội lực, quát lên vỗ chưởng vào cửa đá, cửa bật mở, thứ phía sau văng đi đập vào bàn cúng, bài vị bên trên đổ rầm rầm bụi đất mù mịt.
Mọi người nhìn thấy rõ, thứ bị hất bay là thi thể Trần Tòng Tín.
Hướng Củng ré lên: “Làm sao, làm sao thi thể ông ta lại ở sau cửa…”
Vừa nói tới đó thì khựng lại vì có bóng người lay động giữ không trung, cả đám hồn phi phách tán, liên tục lùi ra sau.
Lô Đa Tốn là người duy nhất chạy tới, ôm chân Tống Kỳ nâng lên: “Mau, mau cởi dây.”
Doãn Thứu phi thân lên rút đao chém đứt dây, Tống Kỳ nhũn người rơi xuống, đè lên Lô Đa Tốn.
Lô Đa Tốn sờ tay lên mũi Tống Kỳ, bẩn thần lẩm bẩm: “Chết, chết rồi…”
“Ma.” Hướng Củng kinh hoàng nhìn quanh cảnh giác: ” Đã bảo căn nhà này có ma mà các ông không tin, đi thôi, chúng ta đi thôi.”
“Đừng hoảng.” Lãnh Nghệ nói lớn: ” Phải tra rõ đã.”
“Tra cái gì mà tra.” Hướng Cùng sợ tới điên luôn, rống vào mặt Lãnh Nghệ: ” Vừa rồi tất cả chúng ta đều ở ngoài nói chuyện, mọi người thấy cả, không ai ở trong đó, chỉ có ông ta thôi, thế nên ông ta bị ma nhập…”
Lãnh Nghệ ương bướng nhất định muốn kiểm tra, nhưng không có chút dấu vết nào, những người khác không chịu ở lại đây nữa, muốn điều tra cũng đem thi thể ra chỗ khác cũng được.
Không thể chống lại số đông, Lãnh Nghệ phái người đưa thi thể ra ngoài.
Ngoài trạch viện, lý chính già đã đợi từ sớm, thấy bọn họ đi ra, định tới lấy lòng ai ngờ thấy hai cỗ thi thể, sợ tới ngồi bệt xuống đất.
Thẩm Luân đi tới vỗ vai ông ta: “Bọn ta không nghe cảnh báo của ông nên ra cơ sự này, về sau phong bế nó, dù là ai cũng không cho vào. Nếu không còn xảy ra chuyện chết người, bản quan cứ ngươi mà hỏi.”
Tiếp đó chuyện Chân trạch quỷ ám hại chết hai vị đại thần triều đình truyền khắp kinh thành, khiến nơi này cả ban ngày cũng không ai dám tới, nhà ở xung quanh tới tấp dọn đi.
Lãnh Nghệ về nhà, lập tức viết mật báo, đem chuyện Triệu Đình Mỹ chuẩn bị mưu phản, sai Tống Kỳ ám sát mình kể ra, trong đó kèm lời khai của Tống Kỳ và Triệu Phổ, dùng hỏa tốc 800 dặm gửi Triệu Quang Nghĩa.
Rất nhanh, Lãnh Nghệ thu được trả lời của Triệu Quang Nghĩa, tán thưởng hành vi không bứt dây động rừng của y. Đồng thời chỉ thị y tăng cường giám sát người liên quan, đồng thời phải toàn diện khống chế cấm quân, đề phòng người Tề vương xâm nhập.
Cùng lúc đó phía Triệu Đình Mỹ cũng không nhàn rỗi.
Lô Đa Tốn từ quỷ trạch trở về lập tức phải người mời phó đô chỉ huy sứ Đảng Tiến, quân giới khố sứ Triệu Đình Tuấn, cùng tâm phúc Triệu Bạch của mình tới.
“Các ngươi hẳn nghe nói chuyện Trần Tòng Tín và Tống Kỳ chết ở Chân trạch rồi chứ?”
Mọi người đều gật đầu biểu thị đã biết, Đảng Tiến hỏi: “Đại nhân, chuyện đó rốt cuộc là sao?”
“Không biết.” Lô Đa Tốn nhíu mày suy nghĩ: ” Có điều sau khi Trần Tòng Tín chết, Lãnh Nghệ hai lần tra hỏi Tống Kỳ, ta lo y ngửi ra chuyện gì đó.”
Đảng Tiến gật đầu: “Kẻ này là thứ tai họa, hành xử lạnh lùng quyết đoán, lại không tham, không háo sắc, không mua chuộc được, một lòng làm chó cho quan gia. Phải trừ sớm trước khi chúng ta hành động, nếu không để y phát hiện ra sơ hở là rất nguy hiểm.”
Triệu Đình Tuấn nói: “Bỏ tiền mới thích khách giết y.”
Lô Đa Tốn lắc đầu: “Không được, chuyện này làm rồi, hộ vệ bên cạnh y võ công cao, lại bị ám sát nhiều lần nên cảnh giác cao độ, nên đều thất bại. Phải nghĩ vẹn toàn cách dồn y vào chỗ chết.”
Triệu Đình Tuấn gằn giọng: “Rất nhiều tướng sĩ cấm quân bất mãn với y, coi y là tên nịnh thần nhờ xun xoe lấy lòng quan gia nên được đề bạt, lại còn xử phạt Lý Kế Long, Dương Tín, rất nhiều người muốn giết y. Chúng ta chỉ cần đợi y đi thị sát công trường, phái người chọc giận y, để y phẫn nộ đánh đập binh sĩ, như thế có thể kích động binh sĩ biến loạn giết y, hộ vệ của y có lợi hại cũng làm sao chống nổi quân trận?”
“Hay!” Lô Đa Tốn tán thưởng: ” Không hổ danh trí đa tinh, thoáng cái có cách rồi.”
Đảng Tiến phấn chấn góp ý: “Lần trước ta giúp y làm việc, được y tán thưởng, ta sẽ tiếp cận y, nếu mưu kế không thành, chỉ cần làm hỗn loạn lên, ta sẽ thừa cơ giết y.”
“Như vậy quá nguy hiểm, nếu không nắm chắc không ai phát hiện thì đừng ra tay.” Lô Đa Tốn cẩn thận nói:
Đảng Tiến chắp tay: “Vì đại nghiệp của Tề vương, chết cũng không từ.”
Triệu Đình Tuấn nói thêm: “Ngoài ra đô chỉ huy sứ Lý Kế Long bị Lãnh Nghệ đánh trước mặt mọi người, còn trói vào cột cờ thị chúng, hận y tới tận xương tủy. Người này có nhiều thân tín trong quân, tính nóng như lửa, chỉ cần cho ông ta cơ hội, ắt không bỏ qua thời cơ giết y.”
“Tốt, rất tốt, chúng ta chuẩn bị nhiều phương án, cách này không xong thì tới cách khác, đến khi giết được y mới thôi.” Lô Đa Tốn mặt âm trầm thong thả nói: ” Họ Lãnh, ngươi không sống được mấy ngày nữa đâu.”