Phần 513: Nói thật và nói dối. (2)
Người tiếp theo đi vào là Triệu Phổ, ông ta ra vẻ bất đắc dĩ, đưa tay ra thở dài: “Lãnh đại nhân nhìn ta gầy khô như củi thế này giết được ai?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Ta biết một cách siết cổ, đó là tròng dây vào cổ đối phương, sau đó xoay lưng lại nhấc đối phương lên, chỉ đi vài bước là một người có thể giết siết cổ chết người cường tráng hơn nhiều. Huống hồ vóc dáng Trần Tòng Tín không hơn ông là bao.”
“Vậy Lãnh đại nhân nói xem vì sao ta giết ông ta?” Triệu Phổ rất điềm tĩnh:
“Triệu đại nhân, ngài đừng nghĩ Thẩm hình viện của ta không làm gì chứ?” Lãnh Nghệ cũng thong dong nói: ” Ngài có một chí giao là Lý Xử Vân, ông ta là người chủ yếu tham gia sự biến Trần Kiều năm xưa, mà ngài là người lập kế. Hai người tình như thủ túc, Lý Xử Vân là phụ thân của Lý Đức Phi của quan gia.”
Triệu Phổ vuốt râu: “Chuyện này liên quan gì tới vụ án.”
“Trần Tòng Tín là thân cữu cữu của Lý Hiền Phi đã hoăng, mà cái chết của Lý Hiền Phi tựa hồ có liên quan tới Lý Đức Phi.”
“Ồ, thẩm hình viện không đơn giản nhỉ? Đúng, ta và Lý Xử Vân quan hệ không tệ, cái chết của Lý Hiền Phi ít nhiều có liên quan tới Lý Đức Phi, nếu báo thù thì cũng là Trần Tòng Tín báo thù sao lại là bọn ta báo thù.”
Lãnh Nghệ nhìn thẳng vào ông ta: “Vì ta còn biết một tin tình báo, Trần Tòng Tín luôn điều tra cái chết của Lý Hiền Phi, mà ông ta hoài nghi Lý Đức Phi không chỉ có liên quan, mà là quan hệ trực tiếp, nên mới tới Lý gia chất vấn.”
“Đó là chuyện đã hai năm trước rồi, chuyện đó nhiều người biết.” Triệu Phổ thản nhiên lắc đầu: ” Dù Lý gia có muốn tiên hạ thủ vi cường giết Trần Tòng Tín thì cũng không nhờ tới thích khách già cả ốm yếu như ta.”
“Vậy đêm qua ngài làm gì? Có ai làm chứng.”
“Ta và Tống Kỳ tán gẫu khi trời gần sáng mới đi nhà xí rồi về ngủ. Phòng bọn ta có hai cái giường nên ngủ cùng nhau.”
Lãnh Nghệ hơi bất ngờ, xác chết đã có mùi, chứng tỏ thời gian chết phải từ ba canh giờ trở lên, nếu họ nói chuyện tới khi trời sáng thì đúng là không có thời gian gây án.
Sau khi hỏi ông ta nội dung tán gẫu, Lãnh Nghệ liền gọi Tống Kỳ vào hỏi, Tống Kề nói giống như Triệu Phổ, nội dung tán gẫu cũng được xác thực.
Ánh mắt Lãnh Nghệ chiếu vào nghi phạm cuối cùng là Trình Đức Huyền, ông ta là người trung thành với Triệu Quang Nghĩa, năm xưa chính ông ta và Vương Kế Ân giúp Triệu Quang Nghĩa kịp vào cung trước để kế thừa hoàng vị.
Trịnh Đức Huyền giống Thẩm Luân, ông ta ngủ một mình tới sáng mà không có nhân chứng.
Vụ án tạm thời lâm vào bế tắc.
Vụ án này không thể dây dưa quá lâu, bọn họ đều là người có thân phận thế lực, Lãnh Nghệ không giữ họ lại được, mà một khi thả họ đi rồi coi như xong, mọi chứng cứ có thể bị xóa bỏ. Lúc đó Lãnh Nghệ chỉ có thể kết luận Trần Tòng Tin tự treo cổ thôi… tức ở chỗ đây rõ ràng là vụ ám sát, mọi chứng cứ đều chỉ ra điều đó, nhưng làm sao mà cái then có thể cài ở bên trong, chẳng lẽ người chết đặt vào?
Khoan… tự cài?
Lãnh Nghệ đột nhiên có linh cảm, chạy ra sau căn phòng đá, tìm kiếm một hồi, rốt cuộc Thành Lạc Tiệp tìm thấy trà kỷ cao trong bụi rậm, mắt liền sáng lên, đem trà kỷ vào phòng đá, bắt đầu đợt thẩm vấn thứ hai…
Người đầu tiên y cho gọi là Tống Kỳ.
Tống Kỳ mặt hơi tái, đi vào chắp tay: “Lãnh đại nhân vừa hỏi ta rồi sao, còn muốn hỏi gì nữa?”
“Vừa rồi ông nói cùng Triệu đại nhân nói chuyện tới khi trời sáng, sau đó cùng đi nhà xí rồi về ngủ, tức là chưa từng tới tiền sảnh?” Lãnh Nghệ hỏi lại:
“Đúng thế.”
“Vậy khi ngủ có đóng cửa không?”
“Có đóng, khi ấy trời đã tương đối mát rồi, bọn ta hơi sợ chuyện ma trong căn nhà này nên đóng hết cửa và cửa sổ lại.” Tống Kỳ cười ngượng:
“Vậy là không ai vào được phòng rồi.” Lãnh Nghệ gật gù: ” Mời ngài cởi giày ra.”
Tống Kỳ không hiểu, cời giày ra đưa cho Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ nhìn kỹ, thấy hoa văn ở đế giày cười càng vui vẻ, đi tới trà kỷ chỉ dấu chân lộn xộn trên đó: “Cái trà kỷ này nhiều năm không dùng, trên đó dính đầy bụi, hôm qua chúng ta đặt dưới cửa sổ phòng đá kia để leo lên xem. Khi đó chỉ có thê tử của ta và Lô đại nhân leo lên. Nhưng ở đây rõ ràng có ba dấu chân, trong đó có một cái hoa văn giống hết đề giày của ngài, ngài nói sao?”
Tống Kỳ ú a ú ớ: “Ta, ta không biết, có lẽ ai đó nhân lúc ta ngủ lẻn vào lấy giày của ta.”
“Vừa rồi ngài nói trước khi đi ngủ vì sợ ma đã đóng hết cửa lại rồi cơ mà, ai vào được?”
“Ta nhớ nhầm.”
“Nhớ nhầm? Không sao, ta có thể tìm Triệu Phổ đại nhân xác thực, ta tin ông ta không nhớ nhầm đâu.”
“Dù có thế chẳng chứng minh được ta giết Trần Tòng Tín.”
“Đương nhiên có thể.” Lãnh Nghệ lạnh lùng nói: ” Cái trà kỷ này vốn được đặt ở dưới lỗ thông khí của phòng đá, nhưng sáng nay ta phát hiện không thấy đâu nữa, đi tìm mới phát hiện bị người ta ném vào bụi cỏ rồi, vì sao? Đơn giản, vì ông sau khi vác thi thể vào căn phòng đá, làm giả hiện trường tự sát. Ông luồn dây lưng qua lỗ thông khí, đứng lên trà kỷ, kéo thi thể lên, sau đó thắt nút rồi thả ra cho dây lưng trôi trở lại qua lỗ thông khí. Bố trí xong, ông sợ người ta phát hiện manh mối trên trà kỷ nên ném vào bụi cỏ, phải không?”
Tống Kỳ cười ha hả: “Lãnh đại nhân trí tưởng tượng thật phong phú, ngài nói gì cũng được, vấn đề là làm sao ta cài cửa phòng được bên ngoài đây?”
Lãnh Nghệ gằn giọng: “Đây là vấn đề quan trọng, nếu không có được đáp án, làm sao ta lại thu lưới, khóa chặt hiềm nghi là ông?”
Nụ cười của Tống Kỳ hơi héo đi: “Thế kia à? Vậy ta dùng cái gì để cài cửa?”
“Người chết!” Lãnh Nghệ nói ra hai chữ lạnh buốt: ” Ngươi chết chừng một canh giờ sẽ bị cứng lại, khi cứng vào rồi thì không thay đổi tư thế, nhưng nhiệt độ cao sẽ kéo dài thời gian hoặc không bị cứng. Do trời nóng, nơi mát nhất là tảng đá bên giếng, ông giết Trần Tòng Tín xong mang người chết ra tảng đá đó, tạo thành tư thế nằm nghiêng, hai tay duỗi ra. Tảng đá đó có hoa văn, nên phía trái thi thể có vết hằn không rõ ràng, vốn ta không hiểu nó là gì, nên không để ý, sau khi nghĩ thông cái trò của ông, ta liền biết ngay.”