Phần 511: Treo cổ quỷ ốc
Mọi người theo kiến nghị của Lãnh Nghệ tới căn nhà đá kia, cánh cửa đóng lại, đẩy không được. Lãnh Nghệ nói: “Chắc là ông ấy trong đây, hôm qua ta dìu ông ấy ra không hề đóng cửa.”
Thẩm Luân vỗ cửa đá gọi lớn: “Trần đại nhân, Trần đại nhân, sáng rồi, chúng ta phải về thôi.”
Không đáp, gọi thế nào cũng chỉ có cánh cửa im lìm đối diện với bọn họ.
Thành Lạc Tuyền nhanh trí chạy ra sau căn phòng đá, lát sau quay về, đầy vẻ hoảng sợ: “Chết! Chết rồi… Ông ấy treo treo cổ rồi.”
“Sao có thể thế được.”
Cả đám hoảng hồn cùng nhau chạy ra, bắc bàn bắc ghế kế lên, nhìn qua lô thông gió, quả nhiên là thấy Trần Tòng Tín treo lơ lửng trên không, lưỡi thè ra ngoài, mặt vô cùng ghê sợ.
Thẩm Luân mặt mày kinh hoàng, lắp ba lắp bắp: “Treo, treo cổ thật rồi…”
“Ma, ma đấy, nhất định là ma rồi.” Hoàng Củng lẩm bẩm chạy trước, người khác đang hoảng, bị ông ta nói thế cũng xoay người chạy theo:
“Bình tĩnh, dù là có ma, giữa ban ngày cũng không dám ra đâu.” Lãnh Nghệ vừa rèo lên bàn vừa bảo Thành Lạc Tuyền: ” Nàng cản họ lại rồi đi gọi Vô Mi đạo trưởng và Đồ Du đại sư tới đây mau.”
Thành Lạc Truyền chạy đi ngay.
Lãnh Nghệ thì nhìn qua lỗ thông khi, then cửa đã cài rồi, vội vàng chạy về đại đường, cùng lúc đám Vô Mi đạo trường đang chạy tới, chỉ cánh cửa đá: “Cửa bị cài then bên trong, các vị xem có mở được không?”
“Để bần tăng.” Đồ Du đại sư đi tới giữa cửa, gầm lên một tiếng, hai chân dẫm mạnh xuống đất, đứng tấn gồng người, sau đó đấm ra một quyền cực mạnh chính giữa hai cánh cửa:
Uỳnh, cửa bật mở:
Mọi người xông vào, chỉ thấy Trần Tòng Tín treo lủng lẳng trước bàn thờ, trên mặt đất có chiếc ghế bị đổ.
Thành Lạc Tuyền nhanh tay bắn ra một mũi phi đao, cắt đứt thắt lưng buộc cổ Trần Tòng Tín, Lô Đa Tốn vội vàng đỡ lấy, đặt trên mặt đất.
Lãnh Nghệ ngửi thấy mùi thối của thi thể, ông ta chết hẳn rồi, đáng lý ra mới một đêm, không thể sớm xuất hiện mùi thối như vậy, nhưng trời quá nóng, lại ở trong phòng kín đã đẩy nhanh thời gian thối rữa.
“Ma, cái nhà này thực sự có ma rồi… Mau đi đi, đi đi…” Hướng Củng run rẩy:
Lãnh Nghệ ngồi xuống bên xác chết khoác tay: “Không ai được đi đâu hết, Trần đại nhân chết thế nào chưa rõ, phải làm rõ đã tính sau.”
“Còn phải làm rõ gì nữa?” Lô Đa Tốn cũng sợ rồi: ” Nhất định là tối qua ông ấy kể chuyện ma, kết quả là trêu chọc vào ác quỷ trong nhà, bị nó dụ tới đây treo cổ.”
Tống Kỳ nuốt nước bọt: “Đúng thế, rõ ràng là ngủ ở hậu viện, sao lại mò ra tiền viên treo cổ, trừ ma ra còn có thể là gì!”
“Không có ma đâu, đừng lấy ma ra nói: ” Lãnh Nghệ nói dứt khoát: ” Ông ấy không treo cổ mà bị giết.”
“Giết?” Tất cả đều giật mình:
“Hung thủ rất giảo hoạt, hắn còn để một cái ghế đổ nữa, hắn tính cũng hay đấy, nhưng chưa đủ. Mọi người nhìn nút thắt đi, nó ở phía sau cổ người chết, đúng chứ? Người chết treo thì vị trí thắt nút là chỗ bị nhấc lên không, không lưu lại vết thắt ở cổ người chết.” Lãnh Nghệ chỉ vết thắt quanh cổ thi thể: ” Nhưng ở đây vết thắt đều quanh cổ, nói lên điều gì?”
Tống Kỳ do dự: “Có phải là bị siết cổ chết sau đó mới treo lên?”
Lãnh Nghệ gật đầu khen: “Tống đại nhân không thẹn là hình bộ thượng thư.”
“Có gì đâu, chuyện trong bổn phận thôi mà.”
Triệu Phổ cũng ngồi xuống nhìn kỹ: “Đúng là siết cổ rồi, nhưng làm sao có thể giết người xong rồi đóng cửa lại đây?”
Tống Kỳ tới xem hai canh cửa đá: “Cửa đá đóng lại sẽ khớp vào nhau, tức là không có khe để lách dao mỏng vào.”
Ông ta lại xem kỹ then gỗ: “Cái này không có vết cứa của sợi dây nhỏ để từ ngoài không chế.”
Hướng Củng lẩm bẩm: “Ma, chỉ có thể là ma thôi.”
Lãnh Nghệ không dư hơi đi tranh cãi với ông ta: “Tống đại nhân, Thẩm đại nhân ở lại, còn người khác ra ngoài đi”
Thành Lạc Tuyền đi ngay, người khác đi theo, bọn họ chẳng muốn ở lại nơi này.
Lãnh Nghệ kiểm tra sơ bộ, mặt tím tái sưng phù, phù hợp với dấu hiệu chết do ngạt thở, y lại cởi y phục, không có ngoại thương. Nhưng ngón tay có vết rách, một móng tay bong ra, nhưng lại không có bất kỳ dấu vết phản kháng nào.
Tống Kỳ sờ quần Triệu Tòng Tín: “Ướt, hẳn là lúc bị siết cổ thì tiểu ra?”
Thẩm Luân xem kỹ: “Ướt ở phần trên, không giống là tiểu ra, không thể tiểu lên vị trí này.”
Lãnh Nghệ suy nghĩ: “Có lẽ là hung thủ nhân lúc Trần đại nhân đang đi tiểu thì đột nhiên tập kích, giết chết, cho nên mới ướt ở phía trên. Nói cách khác đây không phải hiện trường đầu tiên, phải tới chỗ hung thủ giết người, biết đâu hắn vô tình để lại manh mối! Vị trí khả năng nhất là ở gần thư phòng.”
Trước khi đi tìm hiện trường đầu tiên, Lãnh Nghệ sai hộ vệ tìm một cái thang, leo lên xà phát hiện nút thắt ở bên trên. Xà có vết kéo dài, đai lưng cũng dính bụi bẩn, càng chứng tỏ hung thủ giết người xong dây thắt cổ ném qua xà ngang rồi mới kéo người lên nên tạo ra vết tích như thế.
Điều này tiến thêm một bước chứng minh đây là vụ giết người.
Lãnh Nghệ đi ra nhìn mấy vị đại thần bên ngoài: “Mặc dù ta còn chưa biết hung thủ là ai, nhưng ta khẳng định đây là một vụ giết người ngụy tạo hiện trường. Hơn nữa toàn bộ trạch viện đều có người của ta cảnh giới, không có khả năng có người ngoài đột nhập. Bởi thế hung thủ chỉ có thể trong số chúng ta. Quan gia ủy nhiệm cho ta làm viện phán thẩm hình viện, giám sát bách quan. Giờ Trần đại nhân bị mưu sát, bản quan quyết định chính thức lập án, trước khi tìm ra hung thủ, mọi người đều có hiềm nghi, bởi thế không thể tùy tiện đi lại. Hộ vệ của ta sẽ giám sát, các vị không được rời đại đường nửa bước, nếu không bản quan coi là nghi phạm để bắt giữ.”
Hướng Củng làu bàu: “Ngươi thì sao?”
Lãnh Nghệ cười nhạt: “Ta có chức trách tra án, đây là đặc quyền quan gia ban cho, nếu ngài không phục, sau này có thể dâng tấu đàn hặc lên quan gia, còn lúc này cứ làm theo lời ta nói đi.”
Những người khác không nói gì thêm nữa.