Phần 510: Túy ngọa quỷ ốc. (2)
Thành Lạc Tuyền á một tiếng nhảy vào lòng Lãnh Nghệ, lập tức đẩy y ra, đấm mấy cái: “Đáng ghét, dọa người ta.”
“Trêu nàng thôi, trên đời này đâu ra ma quỷ, toàn bị ra lửa người.”
“Ai nói không, Trần đại nhân kể chuyện đấy thôi.”
“Nàng sao biết ông ấy kể có thật không?”
Giường tất nhiên chẳng có chăn đệm gì, chỉ có ván gỗ, nằm trên đó khác gì nằm ở dưới đất cứng, rất không thoải mái.
Thành Lạc Tuyền vừa nằm xuống giường đã kêu đau đớn ngồi bật dậy: “Lưng thiếp đè lên cái gì ấy.”
“Để ta xem.” Lãnh Nghệ đưa tay rờ rẫm, chạm phải thứ nhỏ cưng cứng, cầm lên xem:
Thành Lạc Tuyền lấy làm lạ: “Thiếp rõ ràng quét giường kỹ lắm, sao lại có thứ sót lại, còn lớn thế này, thiếp xem nào.”
“Cục đá ấy mà.” Lãnh Nghệ thuận tay ném đi: ” Chắc là vừa rồi nàng không để ý thôi.”
Kỳ thực thứ Lãnh Nghệ vừa ném đi nằm lăn lóc trên bụi là khúc xương, chẳng qua không muốn làm nàng sợ.
Hai người nằm xuống, nhưng chưa đi ngủ ngay mà còn thủ thỉ trò chuyện.
“Chân trạch đúng là mát thật đấy, nếu mà nhà chúng ta cũng mát thế này thì tốt quá… Á…” Thành Lạc Tuyền đột nhiên ré lên một tiếng rúc vào lòng Lãnh Nghệ:
“Sao vậy?”
“Có người, thiếp thấy bóng người thoáng qua.”
Lãnh Nghệ ngồi dậy đi về phía nàng chỉ. Lúc này trời đã tối, nhưng có trăng, vẫn có ánh sáng trắng rất mờ chiếu vào cửa sổ, y liền nhìn thấy cái bàn trang điểm, một cái gương đồng lớn đặt bên trên.
Gương đồng vốn không rõ lắm, thêm vào bụi phủ lên, nhưng vấn thấy được bóng người lay động. Khi Lãnh Nghệ nhìn chằm chằm vào gương đồng, đột nhiên có thứ gì đó lướt qua gương đồng, y quay ngoắt lại chỉ thấy màu xám xít.
Đó là cửa sổ dán giấy, nếu bên ngoài có người nhìn trộm, bóng người sẽ in lên cửa sổ.
Lãnh Nghệ không nhúc nhích, y nhìn chằm chằm vào cửa sổ, quả nhiên có thứ lay động qua, y nhanh như chớp lao tới, rút chốt mở cửa sổ. Phòng liền sáng hơn nhiều, trăng vốn chui vào tầng mây như khoác lên lớp áo sa mỏng đi ra.
Nương theo ánh trăng, Lãnh Nghệ quét mắt ra ngoài, không có ai, chỉ có một cây du, cành cây lay động trong gió, cứ như có người vẫy tay vậy.
Thì ra là thứ này chiếu lên cửa sổ rồi phản xạ ở gương đồng, lọt vào mắt Thành Lạc Tuyền.
Lãnh Nghệ quay về giải thích cho Thành Lạc Tuyền nghe, hai người lại nằm xuống. Thành Lạc Tuyền nép vào lòng y, thấy yên tâm hơn nhiều, tuy nàng luôn nghĩ Lãnh Nghệ không có võ công, còn nàng là cao thủ, nhưng ở loại chuyện mang tính tâm lý này, không liên quan võ công cao hay thấp.
Nằm được một lúc, Thành Lạc Tuyền xấu hổ nói: “Quan nhân, thiếp, thiếp muốn đi nhà xí… Chàng đi với thiếp nhé.”
“Ừ.” Lãnh Nghệ cùng nàng rời giường, lần mò bóng tối mà đi:
Trăng trên trời lại biến mất rồi, bốn phía tối om, bọn họ đi qua thiên tỉnh, tới đại đường tiền sảnh, Lãnh Nghệ đột nhiên trầm giọng quát: “Ai?”
Thành Lạc Tuyền cả kinh, nhưng không nhìn thấy gì, nàng nghe thấy tiếng nghiến răng, còn có tiếng thở.
Người ở hành lang tỉnh lại, làu bàu: “Lãnh đại nhân hả? Là ta, Trần Tòng Tín.”
Lãnh Nghệ thở phào, hỏi nhỏ: “Ngài không đi ngủ, ở đây làm gì?”
“Trong phòng nóng bức, không mát mẻ bằng ở đây.”
Nơi Trần Tòng Tín ở là nơi đặt linh cữu thiếu nãi nãi kia, nơi này đúng là mát thật, nhưng mà cứ khiến người ta thấy sởn gai ốc.
“Ngài tới đúng lúc lắm, uống với ta đi.” Trần Tòng Tín rủ:
Lãnh Nghệ nói: “Xin lỗi, ta phải cùng nương tử đi nhà xí, ngài cũng đừng uống nữa, hôm nay mọi người đều uống nhiều rồi, hôm khác vậy.”
Trần Tóng Tín lão đảo đứng dậy, đi vào đại đường: “Ngài không uống với ta, ta đi tìm Liên Tử.”
Nghe ông ta nói chuyện điên điên khùng khùng, Thành Lạc Tuyền sợ lắm kéo Lãnh Nghệ đi ngay.
Từ nhà xí trở về đi qua đại đường, Lãnh Nghệ đứng lại nhìn vào trong.
“Chúng ta về thôi.” Thành Lạc Tuyền thúc giục: ” Nơi này sao mà lạnh thế chứ?”
Lãnh Nghệ trầm ngâm: “Không nên để ông ta một mình ở đây, mọi người lại đều ở hậu viện, xảy ra chuyện gì cũng không biết.”
“Nhưng bên ngoài có Vô Mi đạo trưởng cảnh giới rồi mà.”
“Họ chỉ cảnh giới có người ngoài đột nhập thôi, nhưng ông ta uống say, lỡ xảy ra chuyện không hay. Nàng đứng đây đợi, ta vào đón người ra.”
“Không không!” Thành Lạc Tiệp cuống lên, giữ rịt tay Lãnh Nghệ không buông: ” Đi thì cùng đi.”
Lãnh Nghệ dẫn nàng vào trong, nương theo anh trắng có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng đại đường trống trải, không thấy bóng dáng Trần Tòng Tín đâu: “Lạ quá, đi đâu rồi?”
“Không phải bị quỷ hồn bắt mất rồi chứ?” Thành Lạc Tuyền vừa nói xong liền có cảm giác như ai đó đang thổi hơi lạnh sau gáy, nhắm tịt mắt lại, nắm chặt tay Lãnh Nghệ:
Lãnh Nghệ khẽ khẽ vỗ tay nàng trấn an, gọi: “Trần đại nhân, ngài có ở bên trong không?”
Hỏi không ai đáp, chỉ có tiếng ngáy khò khò, hai người đi vào căn phòng đá, ai ngờ thấy ông ta nằm dưới bàn đặt bài vị ngủ ngon lành. Lãnh Nghệ đi tới lay người ông ta: “Trần đại nhân, đừng ngủ ở đây.”
Trần Tòng Tín lại hàm hồ đáp: “Ta không say.”
Thành Lạc Tuyền hơi do dự đề nghị: “Hay là chúng ta tìm nơi khác ngủ, để ông ấy ngủ ở phòng chúng ta đi… Thiếp, thiếp không muốn ngủ ở đó.”
Lãnh Nghệ biết nàng sợ, vì ở đó từng xảy ra chuyện ma, liền đồng ý rồi dìu Trần Tòng Tín vào thư phòng của họ, đóng cửa lại rồi rời đi.
Kiếm căn phòng khác không khó, nhà nhiều phòng bỏ trống mà, bọn họ tới phòng đầu bếp, nơi đó khá tĩnh mịch.
Căn phòng này tuy nhiều bụi, nhưng không có người chết, Thành Lạc Tuyền yên tâm hơn, kiếm cái chổi quét sạch bụi rồi lên giường ngủ.
Cảm giác chẳng ngủ được bao lâu Lãnh Nghệ bị tiếng người đánh thức, mở mắt ra mới biết trời đã sáng, có ai đó gọi mình, y đáp một tiếng rồi làu bàu: “Nới này không cho người ta ngủ tử tế.”
Thành Lạc Tuyền cũng dụi mắt tỉnh lại, hoạt động cánh tay: “Giường cứng quá, ngủ ê ẩm cả người.”
Giọng ngoài kia là của Thẩm Luân, ông ta đi về phía này gõ cửa: “Lãnh đại nhân, sao ngủ ở đây?”
Lãnh Nghệ đợi Thành Lạc Tuyền chỉnh xong y phục mở cửa ra, thấy đám người Thẩm Luân đứng ngoài cửa, đáp: “Hôm qua Trần đại nhân uống say, cứ nhất định muốn ngủ trong gian phòng đá ở đại đường. Ta lo ông ấy xảy ra chuyện nên dìu về phòng bọn ta ngủ, bọn ta tìm phòng khác.”
“Nhưng thư phòng không có ai cả.”
“Không có ai? Có phải là dậy sớm đi dạo không?”
“Mọi người tìm nãy giờ không thấy, ôi chúng ta làm cái gì thế này, ăn no uống say chạy tới nhà ma ngủ, người khác mà biết không biết sẽ nói gì chúng ta.” Thẩm Luân hối hận vì hành vi hôm qua rồi:
Lãnh Nghệ vỗ trán: “Hay lại chạy vào phòng đá ngủ rồi? Hôm qua bọn ta thấy ông ấy vào đó.”