Phần 505: Quỷ trạch. (2)
“Đúng đúng đấy ạ.” Lý chính nhìn về cánh cửa đã bong sơn tới loang lỗ, hồi ức: ” Lúc đó là hai mươi năm trước, tiểu nhân còn trẻ. Di nương của Chân trạch đột nhiên bệnh mất, hàng xóm tới giúp đỡ, liên tục trông coi linh cứu sáu ngày. Tối hôm đó tiểu nhân ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng thét tỉnh lại, nhưng đèn đuốc ở linh đường đã tắt hết, vải trắng treo xà nhà rơi xuống quan tài đen xì. Lúc đó tiếng thét không ngừng, tiểu nhân nhìn sang thì thấy một tiểu nha hoàn tay chỉ phía trước không ngừng la hét, trên mặt đất có nha hoàn đã sợ tới ngất xỉu… Tiểu nhân nhớ nàng lớn hơn tên Xuân Đào, trông rất xinh đẹp…”
“Bảo ngươi kể chuyện ma ám, ngươi đi nói Xuân Đào, Thu Cúc cái gì.” Trần Tòng Tín ngắt lời:
Lý chính vừa há mồm ra thì không biết nói thế nào nữa, ngải ngùng hỏi: “Tiểu nhân kể tới đâu ấy nhỉ?”
“Nha hoàn la hét đánh thức ngươi.” Thẩm Luân nhắc:
“Dạ dạ…” Lý chính xấu hổ kể tiếp: ” Tiểu nhân thấy nàng sợ hãi như thế liền nhìn theo ngón tay nàng chỉ. Không nhìn không sao, vừa nhìn một cái tiểu nhân thiếu chút nữa ngất xỉu. Ối mẹ ơi, tiểu nhân chưa bao giờ thấy chuyện đáng sợ như thế, tiểu nhân liền hiểu vì sao Xuân Đào phát điên, đừng nói nàng, ngay cả tiểu nhân lúc đó cúng sợ tới đứng tim…”
Lô Đa Tốn đá một phát: “Sốt ruột, ngươi cứ quay sang kể chuyện Xuân Đào làm gì, ngươi thấy gì hả?”
“Vâng vâng!” Lý chính già miệng thì vâng đấy song mồm há ra mà chẳng có chứ não:
Đoán chừng ông ta lại quên béng mình vừa nói gì rồi, Lãnh Nghệ nhắc: “Đang kể tới vì sao Xuân Đào sợ phát điên.”
“À đúng, đừng nói nàng, tiểu nhân sau hôm đó cũng sợ tới bệnh nằm giường cả tháng mới khỏe. Xuân Đào không may thế, nàng hôn mê, tới hôm sau mới tỉnh rồi bị điên, cả ngày trốn trong chăn không dám ra. Chỉ cần thò đầu ra là nói trong phòng có thiếu nãi nãi, tức là vị di nương bị chết kia. Ỉa đái cũng ở trên giường, chưa tới một năm sợ quá mà chết.”
Đến người nghe kể lại cũng rợn sống lưng.
Lãnh Nghệ hiểu ra, không phải lý chính cố tình quên hay lảng đi, mà là tiềm thức ông ta né tránh chuyện đáng sợ trong lòng: “Rốt cuộc là thấy gì?”
Lý chính mặt cắt không ra máu, không dám nhìn về phía cửa vì ông ta cứ có cảm giác phía sau cửa đang có đôi mắt trắng dã nhìn mình: “Tiểu, tiểu nhân thấy… Thiếu nãi nãi đã chết từ trong nhà đá đi ra, trên người mặc váy thạch lưu hồng mà nàng thích, mặt trắng bệch, hơn nữa còn cười… Tiểu nhân, tiểu nhân sợ cứng đờ người, nhìn nàng đi tới bò vào quan tài…”
Trình Đức Huyền cười nhạt: “Ngươi bịa được đấy, nhưng sơ hở còn nhiều, ma thì phải nhảy tưng tưng, hoặc lướt đi lướt lại, vì chân nó không cong được nữa, làm sao bò vào quan tài?”
“Tiểu nhân không dám, mỗi lời tiểu nhân nói đêu là thật, Xuân Đào về sau được chôn bên cạnh thiếu nãi nãi, vì người Chân gia nói, thiếu nãi nãi ở âm ti buồn chán, muốn Xuân Đào tới hầu hạ. Một nha hoàn cũng nhìn thấy ma như tiểu nhân thì thà xin Chân gia bán vào thanh lâu chứ không muốn ở lại nữa. Chân lão thái gia đâu phải là loại người đó, gả nàng hộ họ Hỗ cách đấy 70 dặm làm tiểu thiếp.”
Hướng Củng chột dạ nhìn quanh, muốn bàn lùi: “Nghe ông ta nói đâu ra đó, không phải bịa đặt, hay là chứng ta…”
Ông ta định nói là đừng vào nữa, nhưng sợ người ta cười, hy vọng người khác nói ra, ai ngờ chẳng ai nói.
Lãnh Nghệ bắt đầu hứng thú rồi, lâu lắm chưa gặp chuyện ly kỳ như thế, hỏi: “Căn phòng đá đó là nơi thế nào?”
“Từ đường Chân gia ạ.”
“Tiếp đó thế nào?”
“Nghe tiếng la hét, Chân lão gia ra hỏi, bọn tiểu nhân kể lại, ông ấy không tin. Nhìn Xuân Đào sợ tới hôn mê mới nửa tin nửa ngờ. Khi đốt đèn lên, phát hiện váy áo thiếu nãi nãi đã khác trước, dưới hài còn dính đất.”
“Vớ vẩn!” Trình Đức Huyền lại mắng: ” Người chết phải thay giày, đất ở đâu ra?”
“Bọn tiểu nhân cũng lạ lắm.” Lý chính rối rít nói: ” Linh đường lát gạch, quét dọn sạch sẽ, bên trong đặt bài vị càng sạch, vậy dính bùn đất ở đâu ra?”
Hướng Củng môi run rẩy: “Hay là chết rồi chưa cam lòng, ra ngoài đi một vòng rồi về?”
“Không thể nào! Vì phòng để bài vị dùng đá xanh chất lên mà thành, trừ lỗ thông khí to bằng cổ tay thì không có cửa sổ gì cả, chỉ có một lối đi thông ra linh đường. Hôm đó có nhiều người canh, nếu nàng ra ngoài đã bị người ta thấy ngay.”
Lãnh Nghệ hỏi: “Vì sao họ lại dùng đá xây phòng?”
“Nghe nói là pháp sư bảo ạ, Chân gia thiếu thổ trong ngũ hành, phải xây cái linh đường từ trên xuống dưới bằng đá, đặt bài vị vào mới không xảy ra chuyện.”
“Vớ va vớ vẩn.” Thẩm Luân bĩu môi, ông ta học vấn cao ghét nhất thuyết phong thủy ngũ hành, đó chẳng qua là thứ đem lừa tiền người ta:
“Vâng vâng!” Lý Chính cười nịnh: ” Vâng, đây chắc chắn là pháp sư không có bản lĩnh, nếu không đã chẳng có chuyện ma ám sau đó.”
“Nhiều lời, kể tiếp.”
“Dạ, sau khi đốt đèn lên thì nhìn thấy trên mặt đất đúng là có dấu chân, đi từ nhà đá tới quan tài.”
Lãnh Nghệ ồ khẽ: “Nói vậy dấu chân xuất hiện bắt đầu từ trong căn nhà đá à?”
“Đúng ạ, chỉ có đúng dấu chân từ nhà đá ra quan tài, không có gì khác.”
Mọi người rùng mình, không có cách nào từ ngoài vào căn nhà đá, vậy mà lại có dấu chân đi ra, làm sao mà có?
Lô Đa Tốn xoa xoa tay: “Nghe ngươi nói ta càng hứng thú hơn, nhất định phải vào khám phá xem sao. Mở cửa ra, mau lên, nếu không ta nhốt ngươi trong cái nhà ma đó.”
Lý chính bị dọa như thế không dám lề mề nữa, vội vâng dạ, lấy chìa khóa ra, run run mở cửa rồi tránh sang bên không dám nhìn.
Vô Mi đạo trưởng nói với Lãnh Nghệ: “Để bần đạo dẫn đám đệ tử kiểm tra một lượt đã rồi mọi người vào sau.”
Lô Đa Tốn cười lớn: “Chẳng lẽ còn có thích khách nữa à, kiểm tra cái gì.”
Nói xong liền vào trước.
Người khác cũng cười ha hả đi vào, chỉ có Hướng Củng là rất miễn cưỡng, Lãnh Nghệ bảo Vô Mi đạo trưởng chỉ cần cảnh giới xung quanh.