Phần 504: Quỷ trạch
Nghe cái tên này trừ Lãnh Nghệ ra thì ai cũng im hết, Lãnh Nghệ tò mò: “Chân trạch là nơi thế nào?”
“Là một cái nhà ma.” Trình Đức Huyền giải thích: ” Trạch viện đó vốn là nhà tổ truyền của một vị hàn lâm họ Chân. Trạch viện này ly kỳ lắm, rất nhiều người đột nhiên mất tích không rõ đi đâu. Lần gần nhất hơn mười năm trước, người mất tích là lão thái thái. Tối hôm trước còn yên lành, nha hoàn hầu hạ xong ngủ ở gian ngoài, tới hai đứa. Vậy mà sáng hôm sau không thấy đâu nữa, chăn gấp gọn gàng. Mà Chân lão thái thái thì nằm liệt giường nhiều năm, đừng nói gấp chăn, xuống giường còn khó. Cả nhà tìm không ra, báo quan cũng không ích gì, cứ vậy mà biến mất.”
Lãnh Nghệ ồ một tiếng: “Lạ thật, nếu là nữ nhân, trẻ nhỏ còn có thể bị bắt cóc, chứ một bà già thì ta thật không nghĩ ra nguyên nhân nào lại làm thế…”
Tống Kỳ cũng nói: “Khi đó ta là người tham gia lục soát Chân trạch, không bỏ qua một tấc đất nào, vậy mà tìm thế nào cũng không thấy.”
Căn nhà ma này hiển nhiên là rất nổi tiếng, vởi thế Tống Kỳ vừa dứt lời thì Trịnh Đức Huyền kể tiếp: “Sau chuyện đó Chân lão thái gia vừa giận lại vừa sợ, chẳng bao lâu bệnh mất. Mọi người trong nhà cũng hết sức sợ hãi, tìm đủ lý do mà đi, dần dần đi hết, chỉ còn lại một ông già trông cửa. Rồi một ngày ông ta cũng nổi điên, thế là không ai dám tới đó. Chân gia bán nhà rất rẻ không ai mua, chỉ có đám trẻ con to gan hay leo tường vào chơi, nghe đâu trong đó mát lắm. Nhất là nơi lão thái thái mất tích, thấy bảo bên ngoài nóng hầm hập, bên trong gió lạnh từng cơn.”
Thẩm Lâm tặc lưỡi: “Đúng vậy đấy, nghe nói trẻ con tới đó chơi, giữa mùa hè ấy vậy mà về nhà lại cảm lạnh. Cho nên Lão Lô, ông ham gió mất ở đâu cũng đừng tới nơi đó.”
Lô Đa Tốn uống say rồi, trừng mắt lên: “Dọa ta à? Giữa thanh thiên bạch nhật, ma quỷ đâu ra? Lão tử không tin, các vị chúng ta đi tới đó hóng mắt, dám không?”
Trần Tòng Tín cười ha hả: “Có gì mà không dám! Đi thôi.”
Lô Đa Tốn có người phụ họa càng hăng tiết, quay sang Triệu Phổ và Hướng Củng: “Hai lão già các ông gần đất xa trời rồi, sợ ma không đi cũng được.”
Hướng Củng nổi danh háo sắc, nãy giờ mắt không rời mỹ tỳ hầu hạ ở bên, nghe vậy đặt chén rượu xuống: “Nói cái gì thế, thiên hạ bao nhiêu mỹ nữ, lão tử chưa hưởng thụ đủ, làm sao gần đất xa trời được.”
Có điều ông ta sợ ma, nên đùn đẩy cho Triệu Phổ: “Ông ta đi thì ta đi, sợ gì.”
Triệu Phổ cười tủm tỉm: “Lão phu không nóng, chẳng cần phải đi kiếm chỗ mát.”
Trần Tòng Tín cổ vũ: “Chỉ Lão Lô đi hóng mát thôi, chúng ta đều là người trí tuệ, không dễ bị lừa như đám ngu phu ngu phụ ngoài đường phố. Dù gì cũng rảnh, đi xem rốt cuộc là chuyện gì… Lão Triệu, đừng làm mất hứng mọi người.”
Triệu Phổ vuốt râu: “Nếu đi hóng mát thì lão phu không có hứng, nhưng mà đi khám phá bí mật thì không tệ, đi thôi.”
Thế là Thẩm Luân sai phó tòng đi vào báo cho đám nữ nhân đang tụ tập ở nội một tiếng.
Đám phó tòng nghe nói là sắp đi nhà ma Chân gia kia, đứa nào đứa nấy mặt tái mét, lại không dám nói không đi, chỉ đành gói ghém rượu thịt cho lên xe chuẩn bị xuất phát. Một đám nam nhân có rượu trong người hẳn là nổi hứng trẻ con hăm hở mà đi, giữa chừng Thành Lạc Tuyền đuổi theo gia nhập, Lãnh Nghệ biết nàng lo cho an nguy của mình, không phản đối, y chưa lúc nào buông lỏng cảnh giác, gần đây càng cẩn thận hơn.
Chân trạch nằm ở nơi hẻo lánh dưới tường thành, thông thường mà nói, ở gần tường thành đều là bách tính nghèo khó. Vì tường thành mùa đông che ánh nắng, mùa hè lại chắn gió, lúc bị công thành dễ bị trúng tên dạn của địch, quan quân thủ thành khi cần gỗ đá gì đó cũng rỡ nhà gần tường thành trước. Cho nên sống ở đây toàn người cùng khổ.
Chân lão gia tử năm xưa là vị hàn lâm nghèo, khi nghỉ hưu thì đem hết tích góp mua mảnh đất lớn lớn chút mới chọn nơi đất rẻ này, rồi dần dà xây xây dựng dựng mới thành dáng vẻ bây giờ, không ngờ chọn trúng đất dữ.
Bên tường thành cao cao là tường bao cao cao, tường xây bằng gạch xanh, đã phủ kín rêu, trên bờ tường có um tùm, lay động trong gió.
Nơi này chẳng ai trông coi, chỉ có lý chính đương địa là còn thi thoảng ghé mắt qua.
Lô Đa Tốn sốt ruột nhất, chạy trước lên bậc thềm, thấy có khóa đồng lớn, rỉ sét loang lỗ. Ông ta áp tai vào cửa nghe, không nghe thấy gì mà có gió mát luồn qua khe, làm ông ta thấy hy vọng: “Sao đây? Chúng ta phá khóa mà vào à?”
Thẩm Luân là người nho nhã, cười nói: “Tuy là nhà ma nhưng cũng có chủ, chúng ta là quan viên triều đình, sao có thể phá cửa mà vào.”
“Chân gia còn thân thích ở đây không?”
Tống Kỳ lắc đầu: “Không có, họ về quê cả rồi, ủy thác lý chính trông coi, chúng ta nói với lý chính một câu là được.”
Lát sau có ông già thở hồng hộc chạy tới, mồ hôi đầm đìa, biết ở đây toàn là đại thần đương triều, quỳ rạp xuống đất không nói lên lời.
Quản gia Thẩm gia đỡ ông ta lên: “Trời nóng quá, các vị đại lão gia nghe nói Chân trạch mát mẻ, cho nên muốn tới hóng mát, dù sao chủ nhân không có nhà, nhà để trống, không phiền ai cả. Ngươi thấy được không?”
Một lý chính bé xíu làm sao dám nói không, nhưng đây là nhà ma, nếu vị nào đó ở đây có làm sao, sợ là ông ta không thoát tội, lắc đầu lia lịa.
Lô Đa Tốn tức thì mặt tối sầm: “Sao, bọn ta không vào được à?”
Lý chính càng sợ, dập đầu liên hồi: “Tiểu nhân nào dám cản trở các vị đại lão gia, nhưng đây là căn nhà ma, trong đó có ma, người chết, người mất tích. Các vị đại lão gia đừng vào, chẳng may có bề gì, tiểu nhân không gánh nổi.”
Lô Đa Tốn phất tay: “Không cần ngươi gánh, ngươi mở cửa là được.”
Nhưng nói thế nào lý chính cũng không chịu, chỉ dập đầu nói không dám.
Lãnh Nghệ đi tới nói: “Ta nghe nói người trong nhà này chỉ mất tích, chưa nghe nói có ai chết, trừ Chân lão thái gia không tính, đó gọi là hưởng hết số trời, là hỉ tang, đâu tính là có ma quỷ.”
“Không, không!” Lý chính già sợ hãi: ” Tiểu nhân sống ở đây nửa đời người rồi, nhìn cái nhà này xây dựng lên, nhìn thấy ma quỷ… Tận mắt nhìn thấy đấy, sợ lắm.”
Hướng Củng chết nhát mới nghe thế đã rùng mình: “Lão già nói năng linh tinh, ngươi tận mắt nhìn thấy ma à?”