Phần 498: Thân nhân
Về tới Lãnh phủ, Lãnh Nghệ bảo phó tòng gọi Hoa Vô Hương tới thư phòng.
Hoa Vô Hương đã thay nữ phục, chân nhún nhảy tới thư phòng, người chưa tới mà giọng đã đến: “Lão gia ca ca gọi muội à?”
Xem ra niềm vui hôm qua còn chưa phai, nha đầu này còn chưa thấy người làm người ta vui vẻ rồi, Lãnh Nghệ đặt hai cuốn sách lên bàn, ném luôn bom tấn: “Đây, Quỷ Môn thập tam châm, còn có tâm đắc hành y cả đời của lão già đó.”
“Á!” Hoa Vô Hương ré lên chạy tới, cầm cuốn sách xem qua loa, mắt rực sáng từng chút, như có ngọn lửa cháy bên trong, xoay người ôm lấy cổ y, nhảy nhót như con thỏ: ” Tốt quá! Lão gia ca ca, huynh là hảo ca ca của muội, muội vui quá, vui quá.”
Lãnh Nghệ vội giữ lấy hai tay nàng: “Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa, người ta chóng cả mặt, thực là, muội cảm ơn ta vậy đấy hả?”
“Người ta cao hứng mà!” Hoa Vô Hương mừng muốn điên rồi, không ngờ nhón chân hôn lên má Lãnh Nghệ một cái: ” Muội về xem đây.”
Đang nhảy nhót đi về đột nhiên khựng lại, chỉ thấy Trác Xảo Nương đứng đó từ bao giờ, hẳn là thấy hết rồi. Hoa Vô Hương gọi một câu “Xảo tỷ tỷ”, thè lưỡi trên Lãnh Nghệ, lách qua một bên, lướt đi như con bướm xinh, để y lãnh hậu quả.
Lãnh Nghệ oan ức thề thốt: “Xảo Nương! Nàng đừng để ý, nha đầu đó khùng khùng, ta không có ý gì hết, muội ấy vui quá mà thôi.”
Trác Xảo Nương nhìn theo Hoa Vô Hương vừa chạy vừa nghiêng người trái phái còn la hét, lắc đầu: “Lớn vậy rồi, sao còn chẳng chú ý gì cả.”
“Muội ấy mới chưa tới mười sáu, đang tuổi hoạt bát mà.” Lãnh Nghệ không giải thích, y đối với Hoa Vô Hương chỉ có cảm giác tình thân, nha đầu đó cũng có cảm giác tương tự với y, thế nên mới đòi hỏi y vô tư như vậy, tuyệt đối không có chuyện nam nữ ở đây:
Trác Xảo Nương giúp Lãnh Nghệ chỉnh lại y phục bị Hoa Vô Hương làm xộc xệch, chuyện này nàng không để ý nữa, nên tin hay không không quan trọng: “Mai là ngày chàng thành thân, nhưng quan gia lại xuất chinh, quan viên phải đi tiễn biệt, hẳn là sẽ tới muộn, thiếp tới nói với chàng một chút.”
“Ừ ta biết, ta cũng phải đi tiễn mà.”
“Khách tới thì sao?”
“Chẳng phải có nàng à?” Lãnh Nghệ ôm Trác Xảo Nương vào lòng:
Trác Xảo Nương khẽ giãy người: “Người ta nhìn thấy đó.”
“Sợ gì, nàng là thê tử của ta, ta ôm thê tử còn sợ người khác nói ra nói vào à?” Lãnh Nghệ nâng cằm Trác Xảo Nương lên ngậm lấy cánh môi hồng ướt mềm, không nồng nhiệt nhưng vô cùng chuyên chú:
Trác Xảo Nương cảm thụ được tình cảm của trượng phu qua nụ hôn đầy nhu tình đó, lòng như uống mật, lo lắng trượng phu nạp thiếp sẽ lạnh nhạt với mình tiêu tan.
Hôn một cái khó dừng, Lãnh Nghệ nhẹ ôm eo nàng đặt lên đùi mình, hai tay tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là một nụ hôn dài nóng bỏng. Tay trái lẳng lặng vén chiếc váy của nàng…
Đúng lúc này giọng hơn hở của Thảo Tuệ truyền vào: “Tỷ tỷ, tỷ phu! Lão thái gia, lão gia, thái thái, còn có cả tứ gia tới.”
Hai người giật mình buông ra, giờ mới nhớ, sau Tết hai người thương lượng với nhau đón phụ mẫu Lãnh Nghệ lên kinh thành phụng dưỡng, nếu không ngôn quan đàn hặc bất hiếu, quan gia cũng không bảo vệ được.
Thời xưa đi đường có nhiều yếu tố khó dự tính, nên không rõ lúc nào tới nơi, nào ngờ trùng hợp thế không những trước khi Lãnh Nghệ thành thân, còn đúng lúc hai người thân thiết.
Trác Xảo Nương thấy sắc mặt Lãnh Nghệ khác lạ liền hiểu ý nghĩ trong đầu y: “Chàng đừng lo, theo thiếp chào hỏi sẽ biết là ai.”
Lãnh Nghệ gật đầu, thực ra vừa rồi chỉ là hơi bất ngờ thôi, y bây giờ còn vì loại chuyện nhỏ này làm lo sợ thì gan đâu làm bao chuyện tày đình kia.
Hai người Lãnh Nghệ, Trác Xảo Nương đi nhanh ra tiền môn, liền thấy một đoàn người ăn mặc có phần quê mùa đang rụt rè đi vào, còn nhìn ngang ngó dọc với vẻ tò mò lẫn hưng phấn, đi đầu là ông già râu tóc bạc trắng.
“Gia gia vẫn khỏe, tôn nhi thật vui mừng.” Lãnh Nghệ từ xa đã chào hỏi:
Trong khi đó Trác Xảo Nương đi nhanh tới đôi trung niên nam nữ, nhún eo thì lễ: “Nhi tức bái kiến công công, bà bà.”
Lãnh Nghệ cũng đã xác định hai người vài phần giống mình, tóc hoa râm, tuổi chừng năm mươi có phần gầy gò này là cha mẹ mình, do đề phòng vạn nhất mà chưa lên tiếng, lúc này hớn hở quay sang: “Hài nhi bái kiến cha mẹ, cha mẹ đi đường vất vả.”
“Có là gì, toàn ngồi xe, như du sơn ngoạn thủy ấy mà, không vất vả.” Lãnh Sơn cười ha hả, vào cái nhà to gấp mấy đại hộ trong thôn thì hơi sợ, thậm chí còn chút lo lắng, không biết có nhầm lẫn gì không, giờ thấy nhi tử liền yên tâm:
Tôn thị ba năm rồi không gặp đại nhi tử, rơm rớm nước mắt đi tới sờ nắn trên người Lãnh Nghệ, mừng rỡ nói: “Cha nó, Nghệ Nhi ra rắn chắc hơn hẳn, ông xem vóc người nó này.”
“Thì tất nhiên rồi, giờ nó là quan lớn, theo bên quan gia, cả ngày ăn sơn hào hải vị mà.” Lãnh Sơn cười ha hả: ” Không béo lên thì phí cơm gạo quan gia nuôi sao?”
Trác Xảo Nương lại thân thiết nắm tay chàng trai trẻ: “Đệ đệ cũng tới rồi, không ở quê nhà làm ruộng à?”
Lãnh Nghệ liền biết hắn là Trác Tứ Ngưu, đứa đệ đệ thật thà chỉ biết làm ruộng của nàng, cười ha hả đấm khẽ vào vai hắn: “Tứ Ngưu.”
“Tỷ phu!” Trác Tứ Ngưu chẳng xứng với chữ ngưu gì cả, vừa gày vừa nhỏ, cười ngô nghê: ” Đại ca và tẩu tử viết thư gọi đệ lên Ba Châu, nói làm ăn tốt quá, bận không xuể, bảo đệ giúp. Đệ không thích làm ăn, không muốn đi. Lần này gia gia thông gia gọi đệ lên kinh thành mở mang kiến thức, đệ lại nhớ tam tỷ…”
“Được rồi, được rồi, mọi người vào nhà nói chuyện, đừng đứng đây.” Trác Xảo Nương cắt lời đệ đệ:
Thề là vào cả đại sảnh, liền có nha hoàn, thị tòng đi vào dâng trà bánh, khăn ấm lau mặt, có người giúp cất hành lý, nườm nượp không dứt. Đem so với nhà ở Ba Châu rõ ràng là phó tòng đã nhiều lên không biết bao lần, vật dụng khí phái xa hoa quá mức, làm họ hơi gò bó.