Phần 497: Không hề định giao dịch
Hoa Minh Tôn cũng theo Triệu Quang Nghĩa bắc phạt, cho nên về nhà chuẩn bị hành trang, nghe Lãnh Nghệ bái phỏng thì mừng lắm, vội vàng mời tới thư phòng, đóng cửa nhìn y đầy mong đợi.
Lãnh Nghệ lấy tranh thêu ra: “Thần y phải theo quan gia bắc chinh, hành trình buồn tẻ, hẳn mong có tranh Tiểu Chu hậu theo cùng, nên ta mang tới đây.”
Hoa Minh Tôn vội vàng nhận lấy, vừa hồi hộp vừa kích động từ từ mở ra, chính là tranh Tiểu Chu hậu sau khi được Triệu Quang Nghĩa sủng hạnh, đang mặc y phục, gò má ửng hồng, thẹn thùng vô hạn, ngọc phong no đủ, bụng nhỏ phẳng lý, khi mở tới vùng bí ẩn thì hết, ông ta nuốt nước bọt: “Sao chỉ có nửa trên?”
Lãnh Nghệ cười đưa tay ra: “Thời gian gấp rút, tú nương còn phải thêu tranh cho cả quan gia, nên mới hoàn thành một nửa. Nếu thần y chưa hài lòng, ta mang về cho họ thêu tiếp.”
“Không! Không!” Hoa Minh Tôn giữ chặt lấy như sợ y lấy mất: ” Nửa bức là được rồi, nhưng khi ta về phải có toàn bộ nhé.”
“Đương nhiên!” Lãnh Nghệ hạ thấp giọng hỏi: ” Thần y còn muốn gì nữa không?”
Hoa Minh Tôn thoảng ngẩn người, lập tức nhớ ra đề nghị lần trước của mình: “Ha ha ha, nghĩ thông rồi hả, nói đi, muốn tiền hay quan chức?”
Ông ta không quan tâm tới triều chính, tất nhiên không biết giờ quan chức Lãnh Nghệ đã rất cao, quyền lực càng hiếm có, y tất nhiên không cần mấy thứ đó: “Ta muốn Quỷ Môn Thập Tam Châm.”
Hoa Minh Tôn lần nữa bất ngờ, lại nghĩ tới Hoa Vô Hương, mặt đang hớn hở thành tối đen, gạt phắt đi.”Đừng mơ!”
Lão già này thật là, cố chấp hiếm có trong đời, Lãnh Nghệ thở dài: “Hai bức tranh Tiểu Chu hậu.”
Hoa Minh Tôn gạt phắt đi: “Không được!”
Lãnh Nghệ lên giá: “Ba bức, trong đó một bức nàng tắm, đảm bảo thế gian không có.”
Hoa Minh Tôn thoáng ngần ngừ: “Không… Không được.”
Lãnh Nghệ giơ một ngón tay lên chốt giá: “Một bức nàng hành phòng, giá cuối! Không được thì thôi.”
Ảnh hành phòng của Tiểu Chu hậu sao? Chỉ nghe chưa nghĩ gì mà Hoa Minh Tôn toàn thân run bần bật, ánh mắt lộ vẻ thèm khát rõ ràng, tuy ông ta bảo bản thân phải bình tĩnh, chớ để người ta xỏ mũi, giọng vẫn không kìm được run lên: “Ngươi nói láo, trượng phu nàng đã bị đầy đi Lĩnh Nam, làm gì thấy được nàng hành phòng, nếu ngươi tưởng tượng ra sẽ không tính.”
Lãnh Nghệ cười nhạt: “Ông quên quan gia…”
Hoa Minh Tôn sực tỉnh, đúng thế, Triệu Quang Nghĩa thường gọi Tiểu Chu hậu vào cung, ý đồ gì ông ta biết thừa.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng Tiểu Chu hậu giao hoan, Hoa Minh Tôn thấy toàn thân nóng ran, bứt rứt khó chịu, đi qua đi lại. Một thứ là ông ta muốn nhất, một điều ông ta ghét nhất, nên chọn cái nào bỏ cái nào đây? Sau một hồi tính toán, cuối cùng ông ta cắn răng nói: “Ta không dạy nó, nhưng ta có thể dùng sách tâm đắc hành y cả đời, học được bao nhiêu phải xem tư chất của nó…”
Cơ mà nói tới tư chất, lại nhớ Hoa Vô Hương đỗ trạng nguyên, cơn khó chịu lại nổi lên, đổi ý: “Mà thôi, thôi đi, con nha đầu đó rất đáng ghét, dám ý đồ dùng quan gia ép ta.”
Lãnh Nghệ đã nắm thóp ông ta, hờ hững thêm một câu: “Ta có thể thay quan gia trong tranh với Tiểu Chu hậu bằng ông.”
Hoa Minh Tôn lảo đảo đứng không vững, tim đập nhanh mất kiểm soát, mặt tím như gan lợn, chòm râu hoa râm run lên: “Thật, thật à?”
“Không tin thì thôi!” Lãnh Nghệ nhạt giọng…
“Tin! Tin! Ta đương nhiên là tin.” Hoa Minh Tôn trong đầu đã hình dung ra cảnh mình đè lên Tiểu Chu hậu thế nào, dù chỉ là bức tanh, chẳng phải thật vẫn làm ông ta vui sướng muốn nổi tung:
“Vậy thì đưa sách đây.”
“Một tay giao trách một tay lấy đồ.”
“Ông điên à, một bức tranh thêu tốn hai tháng, ta làm sao có ngay mà giao cho ông.”
“Ta kệ, dù sao không thấy hàng không trả tiền, đó là quy củ.”
Lãnh Nghệ đứng lên: “Đồ điên, ông không thích giao dịch thì thôi, cáo từ.”
“Khoan!” Hoa Minh Tôn bị nhử tới cỡ này rồi, toàn thân bứt rứt thế này rồi, sao chịu để y đi như vậy: ” Thế này ta đưa ngươi bí pháp Quỷ Môn thập tam châm trước, coi như tiền đặt cọc, được không?”
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Đưa toàn bộ hoặc là thôi.”
“Cái này, thương lượng tiếp đi.”
“Vốn y thuật của ông nên truyền cho nhiều người biết, học y vốn là để cứu người, ông lại che giấu đã là không đúng. Giờ ta dùng thứ tội lỗi giao dịch với ông đã khiến lương tâm day dứt rồi, ông lại còn mặc cả cò kè, vậy thì thôi đi, coi như ta chưa nói gì hết, cáo từ. Dù sao ta có được gì đâu, chỉ là giúp cháu ông, không được thì thôi.”
“Khoan, khoan!” Hoa Minh Tôn cuống lên, không dám mặc cả nữa, chạy vào phòng:
Lãnh Nghệ nhìn theo bóng lưng ông ta cười nhạt, kỳ thực y mới là người không định giao dịch gì hết vì ngay từ đầu đã không định giao bức tranh nào của Tiểu Chu hậu cho ông ta.
Còn về phần làm thế nào, y đã có tính toán.
Mãi lâu sau Hoa Minh Tôn mặt âm trầm đi ra, đưa Lãnh Nghệ hai cuốn sách, ném một cái không nỡ nhìn sợ không kìm được mà lấy về: “Nói với con nhãi đó, thứ này chỉ được một mình nó học, không được truyền cho bất kỳ ai! Bao gồm cả con cháu nó.”
Lãnh Nghệ nhận lấy, Hoa Vô Hương là nữ nhi, sau này lấy chồng sinh con nếu truyền dạy thì coi như truyền ra ngoài rồi. Trung Hoa chính vì đống hủ tục này mà bao nhiêu thứ hay ho đã thất truyền, có người thậm chí quá đáng hơn, cả con cháu đích hệ của mình cũng không truyền.
Giờ sách vào tay y, truyền hay không chẳng đến lượt ông ta.
Chỉ cần y không truyền lại câu kia cho Hoa Vô Hương câu kia coi như xong, trách nhiệm để kẻ đã mang vô số tội lỗi trên người như y gánh đi.
Sau lưng Hoa Minh Tôn cao giọng gọi: “Đừng quên, mỗi khi hoàn thành một bức tranh là phải giao cho ta ngay đó.”
Lãnh Nghệ phất tay, chẳng thèm quay đầu.