Phần 496: Kiếm chác lợi ích
Quần thần mang theo đủ loại tâm trạng rời Sùng Chính điện, ra đến ngoài một đám quan viên xúm quanh Lãnh Nghệ chúc mừng, trong đó có cả Thẩm Luân, Thạch Thủ Tín, Vương Nhân Thiệm.
Những người sáng nay ít nhiều nhìn y với ánh mắt khinh bỉ giờ chuyển sang sợ hãi thận trọng, nhanh chóng lảng đi sợ y nhớ mặt.
Lãnh Nghệ hết sức khiêm tốn cảm tạ từng lời chúc phúc, sau đó không về mà tới thẳng tú phòng.
Vũ Ti đã thêu xong tranh Hoa Nhị phu nhân, Lãnh Nghệ thấy rất hài lòng, tranh Tiểu Chu hậu khỏa thân thì được nửa trên.
Lãnh Nghệ rất hài lòng lấy đi tranh của Hoa Nhị, còn tranh của Tiểu Chu hậu, dặn nàng chỉ cần nửa trên, hoàn thành nốt công đoạn cuối, một canh giờ sau quay lại lấy.
Rời tú phòng Lãnh Nghệ tới thẳng cung Duyên Phúc.
Vương Kế Ân ở ngoài chính điện, thấy y tới thì đi đến áp nhỏ giọng hỏi:
“Quan gia cũng đang định tìm đại nhân, hỏi tranh Hoa Nhị hoàng hậu xong chưa, người muốn mang đi theo cùng bắc phạt, giữa đường bớt cô tịch nhớ nhung.”
Lãnh Nghệ cười chỉ cuộn tranh trong tay mình: “Đã mang tới rồi.”
Vương Kế Ân hơi bất ngờ rồi giơ ngón cái, không trách người ta tới kinh thành hơn nửa năm mà thăng tiến vùn vụt, không phục không được. Trước kia kết bái là nhất thời nổi hứng, giờ xem ra sau này mình mới là người phải dựa vào đệ đệ này. Nhưng mà nghĩ lại thấy có chút hoang đường, rõ ràng Lãnh Nghệ không hiểu đạo quan trường, qua tiếp xúc hàng ngày Vương Kế Ân có thể nhận ra điều ấy, thế mà sự thăng tiến tốc độ của y khiến người ta xem lại quy tắc vàng luôn tuân thủ trước kia.
Hắn vào trước cho cung nữ thái giám ra ngoài, Triệu Quang Nghĩa thấy thế hiểu ngay, mừng rỡ hỏi: “Tranh của Hoa Nhị thêu xong rồi sao?”
Lãnh Nghệ cùng Vương Kế Ân mỗi bên cầm một đầu tranh têu trải ra. Đây chính là tranh Hoa Nhị vào tiết Nguyên Tiêu, thấy tranh thêu cung nữ sống động như thật mà nhìn ngây ngất. Khuôn mặt xinh đẹp thoát tục đó, tăng bào rộng không che lấp được đường cong lả lướt, nhất là đồi ngực ngạo nghễ càng chân thực, như Hoa Nhị đang đứng trước mặt.
Triệu Quang Nghĩa hết tới gần đưa tay vuốt gò má phấn, cánh môi hồng, lại lùi ra xa nhìn toàn cảnh, xem nửa ngày trời thốt lên: “Quá tốt, quá tốt! Đám họa sư cung đình gì chỉ đáng đem chó ăn hết, Lãnh ái khanh, khanh đúng là can tướng đắc lực trời cao phái xuống cho trẫm.”
“Chuyện thần nên làm ạ, chỉ cần quan gia hài lòng là được.” Lãnh Nghệ thu tranh lại giao cho ông ta:
“Hài lòng, cực kỳ hài lòng, vượt ngoài kỳ vọng của trẫm.”
“Bệ hạ, còn tranh Trịnh Quốc phu nhân nữa…”
“Đừng nhắc đừng nhắc!” Ai ngờ Triệu Quang Nghĩa xua tay, sau lần đó, mỗi lần nghĩ tới Tiểu Chu hậu là ông ta chột dạ, dù Hoa Minh Tôn nói bệnh của nàng đã lui tám phần, ông ta cũng không mạo hiểm. Huống hồ giờ đây có Hoa Nhị rồi, nếu chẳng may để nàng biết được chuyện xấu của mình, nói không chừng hỏng việc, dù sao ông ta chà đạp Tiểu Chu hậu đủ thỏa mãn rồi, Lý Dục đã đi xa, cũng là nguyên nhân làm ông ta mất hứng.
Lãnh Nghệ thở phào, Tiểu Chu hậu coi như chính thức thoát khỏi kiếp nạn, theo y thấy trong hậu cung, phàm phi tần rời khỏi tầm mắt hoàng đế thì coi như hết, không có cơ hội quay lại nữa.
Triệu Quang Nghĩa ban Lãnh Nghệ ngồi: “Trẫm thiết lập Thẩm hình viện, để khanh làm viện phán, khanh có ý nghĩ cụ thể làm thế nào chưa?”
“Thần định tuyển tinh nhuệ trong cấm quân, tạo thành lực lượng truy nã, phái tới toàn quốc. Xin quan gia phê chuẩn cho lập thẩm hình viện ở các phủ huyện, giám sát quan lại. Bố chí mạng lưới thăm dò động tĩnh quan viên, sau khi tổng hợp báo cáo tình báo sẽ trực tiếp báo quan gia, quan gia dù ở biên cương xa xôi cũng có thể nắm hết động thái toàn quốc! Thần dựa vào phê duyệt của quan gia để nhắm vào từng tình huống cụ thể mà xử lý, sau đó chuyển cho Hoa Nhị nương nương! Như vậy có thỏa đáng không ạ?” Lãnh Nghệ cung kính chắp tay:
Triệu Quang Nghĩa lo nhất là quyền lực nào đó quá tập trung vào tay thần tử, làm mình khó không chế, Lãnh Nghệ cũng không phải ngoại lệ. Giờ Lãnh Nghệ nói thế ý tứ rõ ràng y không nắm quyền lực này mà chỉ đại diện thay ông ta, còn ông ta không chỉ có thể từ xa nắm hết tình hình địa phương, cực kỳ phù hợp tâm ý ông ta, đối với y đã hài lòng tới không thể hài lòng hơn: “Tốt, cứ thế mà làm. Mai là ngày thành hôn của khanh, lại đúng ngày trẫm xuất chinh rồi, không tới chung vui với khanh được. Mai trẫm phái người mang lễ tới chúc mừng.”
Lãnh Nghệ vội đứng dậy vài tạ: “Đa tạ quan gia, ân nghĩa này, thần tan xương nát thịt cũng không đủ báo đáp.”
“Được rồi, được rồi, mai là ngày lành của khanh, trẫm không giữ nữa, về đi về đi.” Triệu Quang Nghĩa vui vẻ phẩy tay đuổi:
Lãnh Nghệ cười ngượng ngùng: “Vâng ạ, chỉ là thần còn chuyện nữa xin bẩm quan gia.”
“Nói nói.” Triệu Quang Nghĩa tâm tình rất tốt: ” Từ khi nào cũng học mấy thứ vòng vo này rồi.”
“Thần nghe nói Bắc Hán có viên võ tướng tên Lưu Kế Nghiệp, tay cầm kim đao, có bảy nhi tử, từ Đại Lang tới Thất Lang, đều kiêu dũng thiện chiến, không ai địch được. Nên quan gia bắc chinh nếu thu phục được người này, sau chinh chiến nước Liêu, ắt như hổ thêm cánh.”
“Ồ, trẫm cũng nghe danh Lưu Kế Nghiệp rồi, nếu khanh tiến cử, trẫm sẽ lưu ý.”
Lưu Kế Nghiệp chính Kim Đao Vô Địch Dương Nghiệp trong Dương gia tướng, trên lịch sử chỉ dùng hai vạn quân kiên thủ kinh thành Bắc Hán, đánh lui vô số lần quân Tống tiến quân. Đáng tiếc cuối cùng do viện binh Liêu bị quân Tống đánh bại, lại bị bao vây hết lương, hoàng đế Bắc Hán đầu hàng. Triệu Quang Nghĩa không tính thù cũ mà còn thích sự ngoan cường của Lưu Kế Nghiệp, kiên nhẫn khuyên hàng, ông ta quy thuận, thành dòng dõi chiến tướng trứ danh Đại Tống lẫn lịch sử.
Giờ Lãnh Nghệ nói câu này Triệu Quang Nghĩa ấn tượng chưa sâu, đợi khi ông ta nếm đủ đau khổ từ Lưu Kế Nghiệp rồi sẽ thấy giá trị mấy lời này. Y không định thay đổi lịch sử, chỉ kiếm chút ích lợi từ đó thôi.
Lãnh Nghệ khom người cáo từ rời cung Duyên Phúc, qua chỗ Vũ Ti lấy tranh thêu Tiểu Chu hâu rồi tới nơi ở của Hoa Minh Tôn.