Phần 495: Quyền lực đáng sợ. (2)
Trước kia án tử hình thông qua hình bộ, đại lý tự, báo tể tướng rồi mới tới hoàng đế. Trước khi lên hoàng đế, tể tướng không đồng ý tử hình có thể trực tiếp bác về, xử lại. Quyền lực này cực lớn. Bây giờ hoàng đế thiết lập cơ cấu mới đoạt đi quyền lực của cả hình bộ lẫn tể tướng.
Mà cơ cấu này đặt trong cung cấm, có nghĩa rằng nó là cơ cấu tư nhân của hoàng đế. Không khác gì tước quyền tể tướng tăng thêm hoàng quyền.
Triệu Quang Nghĩa nhìn một vòng: “Chư vị ái khanh thấy sao?”
Thời khắc hoàng đế rời xa kinh thành, củng cố quyền lực, sử dụng thân tín là điều dễ hiểu, đây là lúc mẫn cảm, ai dại gì đi chống đói vì thế hoặc không lên tiếng, hoặc là phụ họa.
Thế là Lãnh Nghệ thuận tiện kiêm nhiệm luôn một chức vụ mới, rời hàng khấu đầu tạ ơn.
Triệu Quang Nghĩa thuận lợi an bài xong việc này lại gọi: “Sơ mật trực học sĩ Lý Xương Linh ở đâu?”
“Có thần.” Lý Xương Linh rời hàng: ” Khanh làm phó thủ cho Lãnh ái khanh, cơ cấu và nhân viên cụ thể do hai khanh bàn bạc định đoạn.”
“Thần tuân chỉ.”
Triệu Quang Nghĩa trầm giọng nói: “Trước kia quan viên phạm pháp, do tầng tầng báo lên, đủ các loại quan hệ dây mơ rễ má can thiệp, nảy sinh những loại chuyện hối lộ bao che, khiến kẻ loạn pháp kỷ tiêu diêu bên ngoài. Thậm chí là mưu nghịch, thập ác cũng thoát tội. Cứ như thế nước không ra nước, kỷ cương rối loạn. Lần này trẫm bắc phạt, không thể chú ý tới, quyền lực này do Lãnh ái khanh thay trẫm thực hiện… Kế Ân!”
Cận thị thái giám Vương Kế Ân chạy tới: “Có lão nô.”
“Lấy kiếm của trẫm.”
“Vâng!” Vương Kế Ân lấy thanh kiếm mỗi lần hoàng đế thiết triều đều treo bên cạnh:
Triệu Quang Nghĩa nói: “Lãnh ái khanh, kiếm này theo trẫm nam chinh bắc chiến, uống máu vô số, nay ban Lãnh ái khanh, từ bách quan trong triều, mệnh phụ trong ngoài. Chỉ cần là tham quan ô lại, kết bè kết đảng, làm loạn kỷ cương, khanh hãy dùng nó tru sát, không cần báo cho trẫm! Ngoài ra khi tra án, nếu có quan lại, điêu dân không hợp tác, thậm chí phản kháng, giết không cần hỏi.”
Lời này vừa nói ra, bách quan chấn kinh, quyền lực này quá kinh khủng rồi.
Vương Kế Ân đi xuống, trao kiếm vào tay Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ tuy chuẩn bị tinh thần trước, không khỏi kích động tới run tay: “Đa tạ quan gia coi trọng, thần nguyện toàn lực vì quan gia trừng trị hết gia tà, để Đại Tống ta càn khôn lồng lộng sạch trong.”
Chưa đợi y dứt lời, ngự sự đại phu Lưu Ôn Tẩu bước ra: “Quan gia, nếu thẩm hình viện tra ra tham quan ô lại, chức quyền sẽ trùng với ngự sử đài, hai bên phân định ra sao ạ?”
“Bên nào tra của người nấy.” Triệu Quang Nghĩa trả lời:
“Nếu hai bên cùng tra một vụ án thì sao ạ?”
“Chỉ cần là vụ án thẩm hình viện tra xét, ngự sử dài chuyển tài liệu tương quan sang là được.”
Lưu Ôn Tẩu sắc mặt khó coi.
Tiết Cư Chính hắng giọng bước ra: “Gian gia, trước kia các vụ án tầng tầng báo lên chính là để tránh oan sai, nếu do một mình Thẩm hình viện phán xét, không ai được hỏi tới, sợ dễ gây oan ngục.”
Triệu Quang Nghĩa lạnh lùng hỏi: “Tiết khanh, vậy theo khanh phải làm thế nào?”
“Nên đặt thêm một nha môn nữa giám sát.”
“Thế thì có khác gì trước kia, sau đó lại thêm một cơ cấu giám sát nha môn mới sao? Trẫm chính vì ghét loại tầng tầng xét xử để kẻ phạm tội tìm được người bao che là thoát tội tiêu diêu mới lập Thẩm hình viện tránh tệ nạn đó. Khanh lại muốn quay về như cũ là sao?”
Tiết Cư Chính á khẩu, nhưng chuyện này không thể để mặc: “Thẩm hình viện phụ trách tra án không có gì không thể, nhưng phán định tội phải báo lên quan gia, không thể có quyền trực tiếp xử tử.”
Người của đại lý tự, hình bộ cũng đồng loạt rời hàng khuyên can.
Ngự sự trung thừa Lưu Ôn Tẩu nói: “Khi quan gia có mặt thì báo quan gia, khi quan gia không ở triều, do lưu thủ thẩm duyệt.”
“Không cần!” Triệu Quang Nghĩa sao cho cơ hội này, quyền ban ra dễ, thu hồi khó: ” Thẩm hình viện trực tiếp nghe lệnh trẫm, tra xét bách quan, sau khi làm rõ báo lên trẫm phán quyết. Trẫm xuất chinh thì báo lên cho Hoa Nhị hoàng hậu. Các khanh thấy sao?”
Bách quan liền xôn xao, Triệu Quang Nghĩa cao minh ở điểm này, nên biết Hoa Nhị được phong hoàng hậu, không phải là hoàng hậu của Triệu Quang Nghĩa ông ta, mà là hoàng hậu của Triệu Khuông giận.
Trong triều lúc này vẫn còn một nhóm trọng thần hướng về Triệu Khuông giận, nếu Hoa Nhị có quyền lực này, đương nhiên họ vui lòng muốn thấy.
Tức thì những người phản đối liền xuất hiện chia rẽ.
Triệu Quang Nghĩa nắm bắt chuẩn tâm lý này nên tiếp tục nói: “Vừa rồi Tiết ái khanh nhắc nhở trẫm rất đúng, không thể để một nhà độc đại toàn quyền xử lý sự vụ. Thẩm khanh, đại sự trong ngoài triều, khanh bẩm báo lên Hoa Nhị hoàng hậu, thương lượng, xin ý kiến hoàng hậu.”
Thế này chính là hoàng hậu buông rèm nhiếp chính rồi.
Chuyện này không phải là chưa từng có trên lịch sử, nhưng thông thường là hoàng đế tuổi trẻ, hoặc là bệnh nặng không thể chấp chính nên hoàng hậu làm thay, chứ hoàng đế xuất chinh, hoàng hậu chấp chính thì ít có.
Thẩm Luân chính là người thuộc mạch Triệu Khuông giận, ủng hộ chuyển giao hoàng quyền lại cho đích hệ tiên đế, tất nhiên không phản đối: “Quan gia nói rất phải, Hoa Nhị hoàng hậu hiền huệ trí tuệ, được tiên đế hun đúc đạo trị quốc, có hoàng hậu ở sau, thần vững lòng hơn nhiều, gánh nặng trên vai không còn quá lớn nữa.”
Triệu Quang Nghĩa khen ngợi: “Khanh nói rất hay, có Hoa Nhị hoàng hậu cùng với khanh giải quyết chuyện triều chính, trẫm hoàn toàn yên lòng rồi, làm cho thật tốt.”
“Vâng!” Thẩm Luân khom người nói:
Đến cả đương sự cũng đồng ý rồi, người ngoài phản đối thế nào, một lần trước ý muốn của Triệu Quang Nghĩa được quán triệt, quần thần phải thán phúc thủ đoạn của quan gia.
“Thạch khanh!”
Thạch Thủ Tín được gọi tới hơi giật mình, làm bộ già nua yếu ớt đi ra: “Có thần!”
“Lãnh ái khanh nắm Thẩm hình viện, sự vụ bận rộn, vì thế lệnh khanh làm phó thống lĩnh Kim Minh Trì, xử lý công việc hàng ngày.” Triệu Quang Nghĩa nhìn ông ta nói:
Thạch Thủ Tín mừng rỡ, ông ta mất hết quan chức, giờ chỉ biết ngồi nhà uống rượu, giờ được giao việc trọng yếu thế này, rõ ràng hàm ý, làm tốt được trọng dụng, đáp vang: “Thần tuân chỉ, quan gia yên tâm, thần sẽ hết sức hiệp trợ Lãnh đại nhân sớm ngày hoàn thiện Kim Minh Trì.”
Chiêu này coi như lấy lòng trọng thần quan hệ với Trịnh gia từng phản đối ông ta chuyện Đát Cơ, giảm bớt trở ngại xây dựng Kim Minh Trì, cân bằng quyền lực các bên.
Lần này tất nhiên không ai phản đối nữa.
Tất cả ai bài thỏa đáng đúng mong muốn của mình, Triệu Quang Nghĩa đứng dậy phất tay áo: “Thoái triều.”
Sau đó cười ha hả chắp tay sau lưng mà đi.