Phần 494: Quyền lực đáng sợ
Tới giờ tảo triều, mọi người xếp hàng tới điện Sùng Chính, chia hai hàng văn võ riêng, Lãnh Nghệ là quan văn đi bên trái, viên quan tứ phẩm trong đám này chỉ xếp gần chót.
Đi vào điện vẫn chia hai hàng, Lãnh Nghệ đứng gần cửa, gió lùa ù ù thổi, vị bên trên mặt xanh tái vì lạnh nhưng rất chuyên nghiệp, nhìn mặt không thấy gì.
Đợi chốc lát tiếng nhạc vang lên, thái giám trực điện vươn cổ hô: “Quan gia tới, bách quan quỳ đón.”
Tiếng kéo áo phần phật, quan viên đi ra chính giữa, toàn bộ quỳ xuống.
Trèm cửa vàng phía sau vén lên, Triệu Quang Nghĩa cùng đội nghi lễ đi vào, ngồi xuống long ỷ.
Mọi người đồng thanh như một: “Thần khấu kiến quan gia, cung chúc quan gia vạn thọ vô cương.”
Triệu Quang Nghĩa phất ống tay áo dài: “Các khanh bình thân.”
“Tạ ơn quan gia.”
Lại một hồi tiếng y phục, mọi người đứng dậy chia hai bên.
Không nghi lễ gì rườm rà, Triệu Quang Nghĩa tuyên bố thẳng: “Hôm qua trẫm cùng các vị khanh gia của xu mật viện thương nghị cụ thể chuyện bắc phạt, hôm nay tảo triều chỉ thảo luận chuyện tương quan, các vấn đề khác thì để mai… Thái tử trung Duẫn Trương Ký, tả thị lang Cù Trung Chính đâu.”
“Có vi thần.” Hai người rời hàng khom người thi lễ:
“Các khanh đi sứ Cao Ly, báo cho họ biết chuyện trẫm ngự giá thân chinh, bảo họ liên hợp xuất binh, cùng trẫm giáp kích Bắc Hán. Nếu không trẫm xử trí Bắc Hán xong sẽ tìm chúng hỏi tội.”
– Thần tuần chỉ.
Triệu Quang Nghĩa lại gọi: “Phan Mỹ ái khanh.”
Phan Mỹ béo tốt rời hàng giọng, bước chân vững vàng giọng vang vang: “Có vi thần.”
“Lệnh khanh làm Bắc lộ đô chiêu thảo chế trí sứ, thống soái các lộ binh mã bắc phạt.”
Lãnh Nghệ bất giác nhìn Phan Mỹ lần nữa, quả nhiên ông ta được phong làm tổng tư lệnh.
Tiếp đó lại thêm đám Cao Hoài Đức, Thôi Ngạn Tiến, Duẫn Huân, Lý Hán Quỳnh, Tần Tư Tiến, Tào Hàn, Đỗ Ngạn Khuê, Lưu Ngộ, Sử Khuê cũng được điểm danh xuất chinh.
Rồi Triệu Đình Mỹ cũng được gọi.
“Trẫm chuyến này ngự giá thân chinh, hoàng đệ lưu thủ kinh sư.” Triệu Quang Nghĩa ân cần dặn dò: ” Từ ngày mai, chuyện trong ngoài triều trông vào đệ, đệ là thân đệ đệ của trẫm, trẫm rất yên tâm.”
Triệu Đình Mỹ quỳ bái: “Quan gia ngự giá thân chinh, thần đệ sao có thể ngồi ở kinh sư tiêu diêu, tự xung phong theo quan gia, làm tiểu tốt, vì quan gia gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu.”
Đại điện im phăng phắc, cả tiếng thở cũng không có, càng không nói dám ý kiến ở chuyện này.
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười, sau đó cười rất lớn, cuối cùng vỗ tay vịn long ỷ: “Tốt! Hoàng đệ đã kiên quyết như thế, trẫm không miễn cưỡng, vậy theo trẫm bắc phạt đi.”
“Đa tạ quan gia.” Triệu Đình Mỹ mặt không đổi sắc đáp lớn về hàng:
Triệu Quang Nghĩa dần chuyển ánh mắt sang Triệu Đức Phương, giọng thân mật phát sợ: “Đức Phương à, hoàng thúc cháu không chịu lưu thủ kinh sư, muốn theo trẫm bắc phạt, vậy cháu ở nhà thay trẫm quản lý bách tính nhé, làm cho tốt đấy.”
Mặc dù Triệu Đức Phương khao khát hoàng vị, nhưng lần trước bị Triệu Quang Nghĩa cho cái tát kèm câu nói “trẫm sẽ theo dõi ngươi” làm hắn sợ tới bây giờ, quỳ sụp xuống: ” Thần tuy sức khỏe yếu ớt, lại chưa từng chinh chiến sa trường, nhưng thân là con cháu Triệu thị, quan gia đi thực hiện di nguyện của phụ hoàng, thần sao có thể đứng ngoài mà nhìn. Xin quan gia cho thần theo quân, dù tan xương nát thịt cũng không từ.”
Triệu Quang Nghĩa buông tiếng thở dài, làm ra vẻ gặp khó: “Các ngươi đều muốn theo trẫm xuất chinh, không muốn chia sẻ sự vụ triều đình… Ài, trẫm hết cách, đành tìm người khác… Tiết Khanh.”
Tiết Cư Chính rời hàng khom người: “Có vi thần.”
“Khanh luôn khuyên gián trẫm không nên bắc phạt, chính là vì lo lắng cho an nguy của trẫm, làm trẫm rất cảm động.” Triệu Quang Nghĩa vẫn nói bằng cái giọng hiền hòa dễ sợ đó:
Tiết Cư Chính cảm giác không lành, cúi người càng thấp: “Đó là chuyện trong bổn phận của thần.”
“Khanh lo liệu quốc sự rất vừa ý trẫm, lần bắc phạt này, dọc đường trưng phu lương thực huyện lệnh, triệu tập dân tráng, bao việc phức tạp, trẫm có lòng không có sức…” Triệu Quang Nghĩa nói tới đó hơi dừng lại:
Tiết Cư Chính làm sao không thức thời cho được: “Thần nguyện theo quan gia xuất chinh lo liệu chuyện vụn vắt để quan gia yên lòng dùng binh.”
Triệu Quang Nghĩa hài lòng: “Vậy tốt lắm… Thẩm khanh!”
Thẩm Luân được nhìn tới một cái vội đi ra khom người vái một cái, rất thức thời nói: “Thần muốn theo quan gia xuất chinh.”
– Các khanh đi hết thì ai giữ kinh sư, việc lưu thu kinh sư giao cho khanh rồi.
Triệu Quang Nghĩa không đợi ông ta phản ứng đã gọi người khác bố trí chức vụ tạm thời, rồi lại bất ngờ chuyển đề tài: “Trẫm nghe nói một vài quan viên ở Đại lý tự, hình bộ bóp méo hình luật, tuyên phạt khắc bạc, coi mạng người như cỏ rác, có phải thế không?”
Đại lý tự khanh Hoàng Cung và Hình bộ thượng thư Tống Kỳ rời hàng nhận tội ngự hạ không nghiêm.
“Kỳ thực loại hiện tượng này các nha môn khác đều có, chỉ khác có cái đã lộ ra, cái vẫn ẩn giấu mà thôi. Trẫm đặc biệt gọi hai khanh, không phải ở chỗ các khanh hiện tượng này đặc biệt nhiều, mà vì hai khanh chưởng quản hình ngục, mạng người quan trọng, một khi tham quan khốc lại đem luật pháp chơi đùa, vậy bách tính gặp họa.”
Cả hai vâng dạ nhưng chẳng biết thời khắc xuất chinh tới gần rồi mà quan gia nói chuyện này làm gì?
Quanh co một hồi, Triệu Quang Nghĩa từ từ đi vào chính đề: “Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, đối với các vụ án tử hình luôn châm chước nhiều lần, không muốn giết oan một ai. Chỉ là sự vụ quá nhiều, lực bất tòng tâm. May từ khi có Lãnh ái khanh, trẫm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lãnh ái khanh tinh thông hình luật, sở trường tra án. Lần này trẫm bắc phạt, phải nửa năm một năm mới về, chuyện hạch chuẩn án tử hình do Lãnh ái khanh phụ trách. Chỉ là Lãnh ái khanh còn phải xây dựng Kim Minh Trì, khó mà phân thân. Hai khanh có chủ ý gì hay không?”
Hai người sao không biết quan gia đâu phải hỏi, mà sớm có biện pháp rồi, long đồng thời nghĩ, chẳng lẽ Lãnh Nghệ lại sắp được đề bạt rồi, thế này cũng quá nhanh đi: “Quan gia nhìn xa trông rộng, thấu suốt mọi bề, bọn thân nghe lệnh là được.”
“Ừm, trẫm nhiều ngày qua cũng suy đi nghĩ lại chuyện này, nghĩ ra một chủ ý, các khanh nghe thử.” Triệu Quang Nghĩa hắng giọng: ” Trẫm chuẩn bị thiết lập nha môn mới trong cung cấm, tên thẩm hình viện, chuyên phụ trách án tử hình cùng thẩm tra vụ án quan lại phạm tội. Án từ châu huyện báo lên, trực tiếp do thẩm hình viện thẩm hạch.”