Phần 488: Vô tình mà lại hữu tình. (2)
Mặt trăng hiện ra nơi góc trời bên phải, rải xuống nhân gian u tĩnh những tấm màn ánh sáng nhàn nhạt khiến mặt ao lấp lánh ánh bạc. Bên ao nước có bóng dáng cô đơn, đang ngồi bên bãi cỏ, cong hai chân, tay chống cằm, nhìn thác nước xuất thần.
Dáng người nàng thướt tha, dưới ánh trăng lạnh, trên bãi cỏ rộng, trông càng thêm cô tịch.
Lãnh Nghệ không khỏi rung động, khẽ ho một tiếng gọi: “Lạc Tuyền.”
Thành Lạc Tuyền như tỉnh lại từ giấc mộng, quay người lại thấy Lãnh Nghệ đứng đó, tựa không dám tin, bất giác lẩm bẩm: “Nghệ ca ca, huynh tới rồi.”
Trước kia Thành Lạc Tuyền luôn gọi y là Lãnh đại nhân, đột nhiên lại dùng cách xưng hô giống tỷ tỷ, biết nàng chỉ buột miệng mà thôi, nhưng như thế càng chứng tỏ trong lòng nàng có mình, Lãnh Nghệ nhất thời không biết làm sao: “Tỷ tỷ của muội nói muội buồn… Ừm, nên ta tới xem thế nào?”
Ánh mắt Thành Lạc Tuyền từ lấp lánh niềm vui thoáng cái chuyển sang nỗi buồn: “Tỷ tỷ không nói, huynh không tới phải không?”
Lãnh Nghệ hơi do dự, cuối cùng không nỡ làm nàng đau lòng: “A, đương nhiên là có rồi.”
“Lại đây, muội nói cho huynh một chuyện này.” Thành Lạc Tuyền vẫy vẫy tay:
Lãnh Nghệ đi tới bãi cỏ, nhưng không ngồi, mà đứng cách nàng một khoảng vừa đủ, cố gắng khắc chế bản thân.
Thành Lạc Tuyền mắt nhìn về phía trước: “Còn nhớ đêm mưa trước khi huynh lên Ba Châu không, người tới Âm Lăng báo tin cho huynh thực ra là muội, không phải là tỷ tỷ đâu.”
Lãnh Nghệ ngã oạch một cái, không thể nào, kinh hãi bò dậy nhìn Thành Lạc Tuyền, mồm há hốc không nói lên lời, nhưng vẻ mặt y đã nói thay hết rồi.
Thành Lạc Tuyền thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, lí nhí như muỗi kêu: “Muội gõ vào cửa sổ hai cái, sau đó đi theo hành lang ra hậu viện đợi huynh, đó là lan can đá bên cạnh có cây hòe và giếng nước. Huynh tới, muội là người chủ động hôn huynh, huynh hôn lại, còn cắn tai muội, cho tay vào áo…”
“Được, được, đừng nói nữa.” Lãnh Nghệ mặt đỏ bừng bừng, Thành Lạc Tuyền nói đúng, nếu không phải người trải qua, làm sao biết chi tiết như vậy, đột nhiên trừng mắt lên: ” Muội, muội là Tiệp Nhi, muội đóng giả Lạc Tuyền thử ta chứ gì?”
Thành Lạc Tuyền hứ một cái giận dỗi, chỉ môi mình: “Huynh tới mà nhìn đi.”
Hai tỷ muội họ có đường vân môi khác nhau, thế nên Lãnh Nghệ không cần xem nữa, nàng nói thế thì chính là Thành Lạc Tuyền rồi: “Té ra, té ra hôm đó là muội, vì sao chứ?”
“Lúc đó… Lúc đo tỷ tỷ vẫn đang ở Cừ Châu, muội biết huynh nhớ tỷ tỷ, muốn gặp tỷ tỷ chứ không phải muội, cho nên, cho nên mới đóng giả tỷ ấy.”
“Thật, thật xin lỗi.”
“Không sao, muội, muội cũng thích huynh…” Thành Lạc Tuyền mới đầu nói rất nhỏ, sau đó như lấy được dũng khí, ngẩng đầu lên: ” Muội muốn nói với huynh lâu rồi, muội thích huynh, không hề ít hơn tỷ tỷ.”
“Ta… Lạc Tuyền, ta thừa nhận hôm đó là muội, nhưng ta thân thiết với muội chỉ coi đó là Tiệp Nhi, ta coi muội chỉ như muội muội…” Lãnh Nghệ nói tới đó, phát hiện thần thái trong đôi mắt dưới ánh trăng ảm đạm dần, tựa như phủ lên lớp sương mù:
Thành Lạc Tuyền cắn môi: “Một chút cũng không có sao?”
“Ta…” Lãnh Nghệ ngập ngừng:
“Muội hy vọng huynh nói thật, đừng lừa muội, muội muốn nghe một lời nói thật.” Thành Lạc Tuyền lấy dũng khí, dung mạo thanh thuần ngọt ngào, thùy mị ôn nhu: ” Huynh, có thích muội không?”
Tích tắc ấy Lãnh Nghệ nhận ra rồi, hai tỷ muội họ đích thực khác nhau rất lớn, khẽ ừ một tiếng.
“Không phải thương hại muội nên mới nói thế chứ?”
“Không phải.” Lãnh Nghệ nhìn bầu trời đêm: ” Muội và Tiệp Nhi giống hai ngôi sao lấp lánh trên trời, đều đẹp đẽ đáng yêu. Nói thật lòng, trước khi có tình cảm với Tiệp Nhi, ta không biết đã thích tỷ tỷ hay muội trước.”
“Ở cái lần chúng ta từ Ba Châu, săn được con gấu mang về nướng, muội chính là người nướng thịt đúng không, Tiệp Nhi rất sôi nổi chạy qua chạy lại, nên ai cũng chú ý, nhưng muội luôn lặng lẽ chăm lo cho mọi người. Lúc đó ta nhìn muội rất lâu, nghĩ rằng tiểu nương này không tệ, ai cưới về có phúc rồi. Về sau lần nhầm lẫn đó, ta không biết mình nhầm thật hay cố ý, khi ta hôn muội, muội giật mình sợ hãi, đáng lẽ ta phải nhận ra…”
“Nghệ ca ca…” Trong mắt Thành Lạc Tuyền rơi ra giọt lệ trong veo: ” Sao huynh không nói cho muội?”
“Ta và Tiệp Nhi phát sinh quan hệ kia rồi, không thể nào lại muốn cả muội chứ, từ đó ta không cho mình nghĩ lung tung nữa…” Lãnh Nghệ vốn định đưa tay ra vuốt tóc nàng, cuối cùng lại thôi: ” Ta đã có Xảo Nương, lại cưới tỷ tỷ muội, trái tim này đã chia làm đôi rồi, nếu còn nghĩ tới muội, vậy ta chỉ dành cho muội một góc rất nhỏ. Muội lại giành cho ta toàn bộ tình cảm, vậy là không công bằng, muội tìm một người thực lòng yêu thương một mình muội.”
Thành Lạc Tuyền hít sâu một hơi: “Có câu này của huynh là được rồi, từ ngày huynh hôn muội, muội đã quyết, tương lai huynh không cưới muội, muội sẽ đi làm ni cô.”
“Lạc Tuyền, đừng ép ta.”
“Muội không ép huynh, chỉ là muội nghĩ thế thôi, biết đâu, biết đâu muội gặp người như huynh nói đúng không? Ít nhất bây giờ muội chưa muốn thành thân.”
Nói dối, nha đầu ương bướng này nói vậy kỳ thực trong lòng đã quyết rồi, Lãnh Nghệ có chút hối hận, sao không nói dối chứ: “Chuyện này, hoãn lại đã… Để ta cưới tỷ tỷ muội trước, chúng ta tính sau nhé.”
Thành Lạc Tuyền vẫn ôm hai chân nhìn hồ nước, mãi lâu sau mới ừ một tiếng.
Ngày khởi công Kim Minh Trì rốt cuộc đã tới, Triệu Quang Nghĩa dẫn theo Hoa Nhị được quan viên từ tứ phẩm trở lên tháp tùng rầm rộ tới công trường. Nơi này được cấm quân vây chặt, có tới ba tầng canh gác, nghiêm ngặt hơn lần dư xuân gấp bội.
Quan gia và hoàng hậu cầm cuốc cuốc vài cái tượng trưng, sau đó tuyên bố khởi công Kim Minh Trì, tức thì trống nhạc rộn ràng, hơn 600 giám công chỉ huy dân tráng bắt đầu làm việc, tạo nên cảnh tượng hùng tráng chưa từng có.
Thế nhưng đa phần đại thần trong triều lại lắc đầu thở dài, Triệu Quang Nghĩ coi như không thấy, dặn Lãnh Nghệ phải làm ngày làm đêm, tranh thủ sớm ngày hoàn thiện công trình. Lại ở trước mặt đám tướng lĩnh tam nha, tán thưởng chuyện xử phạt công minh của Lãnh Nghệ hôm trước, tái khẳng định chống lưng mạnh mẽ cho y.