Phần 487: Vô tình mà lại hữu tình. (1)
Dán keo, đeo mặt nạ rồi, Lãnh Nghệ mặc trang phục thái giám chuẩn bị trước, mang theo bạc, leo tường mà đi.
Hoa bọn họ mua trước đó đã giao tới nơi, Lãnh Nghệ thưởng bạc cho chủ hiệu hoa, thị vệ còn cầm hộ lấy lòng: “Công công mua hoa cho nương nương ạ, có điều theo quy củ, bọn tiểu nhân vẫn phải kiểm tra.”
Bọn họ đều biết vị công công này chính là thợ làm vườn cũng là tâm phúc của hoàng hậu nương nương, tất nhiên rất khách khí.
Mạnh Hoa trừ lúc nói về hoa thì lúc khác rất ít nói, chuyện này càng thuận tiện, Lãnh Nghệ ừm một tiếng: “Kiểm tra đi, nương nương đang đợi.”
Nói gì thì nói, đám thị vệ vẫn kiểm tra rất kỹ càng, đây là chuyện có thể mất đầu, ai dám lơi lỏng. Kiểm tra xong sai người giúp Mạnh Hoa đưa hoa tới Phúc Ninh cung.
Phúc Ninh cung chính là nơi ở mới của Hoa Nhị phu nhân, trong mắt Lãnh Nghệ, mấy nơi này thực sự không khác biệt nhiều, kể cả tẩm cung hoàng đế cũng vậy, chẳng qua trông cao lớn hơn thôi, cung cấm vì coi trọng uy nghi nên kiến trúc thực sự rất tẻ nhạt. Đứng ngoài nhìn thì đẹp đấy, chỉ người sống trong đó mới biết không thoải mái lắm.
Lãnh Nghệ tới phòng Hoa Nhị báo cáo đã mua hoa về, nàng phẩy tay cho thái giám cung nữ khác lui ra, y lúc này cởi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật. Hoa Nhị vui sướng lấy mặt nạ Mạnh Sưởng cho y mang vào.
Hai người thân thiết một hồi, khi làm cho Hoa Nhị thở hổn hển, mặt đào má phấn, tóc tai tán loạn, Lãnh Nghệ mới dừng tay: “Quan gia chưa xuất chinh, ta không thể ở lại quá lâu, có chuyện cần nàng làm.”
“Chàng cứ nói.” Hoa Nhị nằm trong lòng Lãnh Nghệ nũng nịu:
Lãnh Nghệ ôm eo nàng vuốt ve: “Nàng mô phỏng được bút tích của tiên đế chứ?”
“Có gì khó? Chỗ thiếp có rất nhiều thủ thư của tiên đế, chàng muốn viết gì?” Hoa Nhị không chỉ là bậc đại gia thi từ, cả thư pháp cũng có tạo nghệ rất cao, mà nói tới thư pháp thì mô phỏng bút tích danh gia là chuyện thường làm:
“Tốt, nàng giúp ta mô phòng bút ký của tiên đế, viết thế này…” Lãnh Nghệ ghé tai nàng thì thầm:
“Để thiếp đi lấy thư trát của tiên đế.” Hoa Nhị không hỏi lý do, gật đầu làm theo:
“Không vội, còn vài chuyện chưa nói.”
“Mạnh Lang nói đi.”
Lãnh Nghệ ghé tai thì thầm một hồi nữa.
Hoa Nhị gật đầu: “Cái khác không thành vấn đề, có điều chàng bảo thiếp nghe chính sự thì thiếp chẳng hứng thú. Chàng nói người ta mới làm đó, nhưng chuyện động não phải do chàng, thiếp chỉ nghe thôi.”
“Đương nhiên rồi, Hoa Nhị thật ngoan.” Lãnh Nghệ thân mật vỗ lên cái mông vểnh cao của nàng: ” Mau đi lấy thư trát.”
Hoa Nhị đi lấy thư trát do chính Triệu Khuông giận viết, trước tiên luyện tập mười mấy lần, đợi tới lúc bút tích thuần thục rồi, cầm bút viết một mạch, viết ra một bản di chiếu, nhìn ngắm hồi lâu, lại lấy ấn riêng do Triệu Khuôn giận để lại, đưa cho Lãnh Nghệ: “Được rồi, đảm bảo dù chính tiên đề xem cũng không biết là ngụy tạo.”
“Tốt!” Lãnh Nghệ xem xong lại trầm tư, đáng tiếc, y không có bản lĩnh bọn làm giả đồ cổ: ” Chỉ là mực và giấy đều quá mới, không giống thứ đã ba năm.”
– Chuyện này dễ thôi mà.
“Hả, thế mà nàng cũng có cách à?”
“Hi hi, thiếp thích đan thanh, trước kia ở Hậu Thục sưu tầm nhiều tranh họa cổ, trong đó có cả đồ giả. Cho nên thiếp học kiểm nghiệm, đã học thì tất nhiên phải biết làm giả thế nào. Làm ra thư tịch cổ trăm năm thì khó, thế nào cũng có sơ hở, nếu làm cũ đi vài ba năm thì thực sự quá đơn giản, chẳng ai nhận ra được đâu.” Hoa Nhị đắc ý khoe:
“Hoa Nhị của ta không hồ là đệ nhất tài nữ đất Thúc, cái gì cũng hiểu.” Lãnh Nghệ vui mừng ngấu nghiến môi nàng, hôn đến khi Hoa Nhị nhũn cả người mới thôi, nữ nhân này càng lúc càng làm người ta thêm bất ngờ:
Hoa Nhị bị hồn tới môi ướt mềm, mắt lim dim, mỹ miều khôn tả: “Chàng mang di chiếu này đi à?”
“Không, để lại ở chỗ nàng đợi quan gia tới, nàng đợi thời cơ thích hợp giao cho ông ấy…”
Bố trí xong xuôi, Lãnh Nghệ rời cung về nhà, tâm tình cực tốt.
Khi về tới nhà định lén qua gặp Thành Lạc Tiệp một chút xem chuẩn bị tới đâu rồi, ai dè tới nơi thì thấy có cả Trác Xảo Nương trong phòng, đang chỉ huy Thảo Tuệ dọn đồ.
Chắc là chuẩn bị đưa về nhà mẹ đẻ, đợi ngày đón dâu đây.
Là thanh niên sống dưới chế độ một vợ một chồng, bây giờ làm chuyện nạp thiếp này, nói cho cùng có chút chột dạ, Lãnh Nghệ lén lút mà đi.
Ai ngờ Thành Lạc Tiệp tinh mắt đuổi theo, bắt kịp Lãnh Nghệ kéo y vào góc khuất: “Muội muội đang thương tâm, chàng có thể tới an ủi không?”
Lãnh Nghệ có tật giật mình: “Ta á? Khuyên cô ấy? Ta có biết cô ấy vì sao thương tâm đâu? Khuyên thế nào?”
“Nhà Thương Soái mấy ngày trước mang sính lễ tới, muốn xác định hôn sự. Muội muội không chịu, bị cha mẹ mắng, nên thương tâm.”
“Trai lớn dựng vợ, nữ lớn gả chồng, nên vui mới phải chứ.”
Nói thì nói thế, lòng Lãnh Nghệ không khỏi chua chua, ngày hôm đó nhầm lẫn hai tỷ muội, nên hôn đã hôn rồi nên sờ cũng sờ rồi, thêm vào hai tỷ muội giống nhau như hai giọt nước, thích một người làm sao tránh khỏi có tình cảm với người còn lại.
Huống hồ bây giờ theo cùng quyền lực tăng lên, lòng tham bành trướng theo cũng là bình thường.
Thử tưởng tượng hai tỷ muội cùng nằm trên giường chờ đợi, đó là chuyện trào máu mũi thế nào?
Thành Lạc Tiệp thấy Lãnh Nghệ ngây ra không đáp thì sốt ruột đẩy một cái: “Chàng có đi không?”
“Đi, đi chứ! Phu nhân đừng giận.” Lãnh Nghệ thiếu đứng đắn nói:
“Đáng ghét!” Thành Lạc Tiệp đỏ mặt khẽ: ” Muội chỉ là thiếp thất, phu nhân là Xảo Nương tỷ tỷ.”
“Muội cũng có cáo mệnh, đều là phu nhân.”
“Chỉ khéo mồm, đem bản lĩnh này dỗ được muội muội mới giỏi.”
Lãnh Nghệ hỏi nàng vị trí rồi đi ra hậu viện, tuy Lãnh phủ không quá rộng, nhưng lại có sân sau rất lớn, chứng tỏ chủ nhân cũ của nó là người yên thiên nhiên hoa cỏ.
Chỉ là rộng quá, nhất thời không biết Thành Lạc Tuyền ở đâu, Lãnh Nghệ men theo con đường nhỏ trải đá, hai bên đường cây cối sum suê, vượt qua một rừng trúc thì liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Vì ở cuối con đường này có một ao nước, trên đó có vách đá cao, nước ngầm trào ra bên trên đổ xuống.