Phần 486: Người trồng hoa
Rời hoàng cung thì đã sắp tối, Lãnh Nghệ về nhà, lòng bất an, cho dù mưu trí, quyết tâm, kiên định của Triệu Quang Nghĩa đích thực làm y bất ngờ, nhưng bình tĩnh lại, y vẫn không thay đổi quan điểm. Chiến tranh giữa nước lớn, vẫn là cuộc so kè về chuẩn bị và lực lượng vật tư, thủ đoạn chỉ là phụ trợ thôi, đánh gấp thế này bên bất lợi là Đại Tống.
Chỉ là ông ta đã quyết, sao có thể ngăn cản?
Ôi thôi đi, chẳng cản ông ta nữa, cùng lắm ông ta thua thì chuyện vẫn diễn ra theo lịch sử thôi, mình cố hết sức rồi.
Về tới nhà thì trông cửa báo có thái giám già tên Mạnh Hoa cầu kiến, Lãnh Nghệ sực nhớ ra, chẳng phải thợ làm vườn của Hoa Nhị sao?
Lãnh Nghệ vội tới hoa sảnh, quả nhiên nhìn thấy người trung niên, vóc dáng gần như không khác mình là bao, đang ngồi đó rất quy củ.
Mạnh Hoa nhìn thấy Lãnh Nghệ mặc quan phục đi vào, đoán ngay ra thân phận của y, vén áo quỳ xuống: “Nô tài Mạnh Hoa bái kiến Lãnh đại lão gia.”
Lãnh Nghệ đi quanh ông ta một lượt không có đặc điểm dị biệt nào, gật đầu: “Đứng lên đi.”
Mạnh Hoa vội đứng dậy, lùi sang bên đầu hơi cúi: “Hoa Nhị nương nương phái nô tài tới nghe lệnh đại lão gia.”
“Tốt, đi theo ta.”
Lãnh Nghệ sai chuẩn bị hai cái kiệu bình thường, y và Mạnh Hoa đều mặc trang phục bình thường, mỗi người ngồi một cái kiệu, đi ra từ cửa sau, hướng về phía ngược với tửu điếm Hạnh Hoàng. Giữa đường hai người xuống kiệu, đi loanh quanh, bắt một cái xe ngựa, tiếp tục lên đường.
Nửa đường đi Lãnh Nghệ nói đau bụng cần đi ngoài, bảo mã phu dừng lại. Đợi lát sau khi y quay trở lại xe thì Mạnh Hoa đã hôn mê, đó là do y đốt mê hương của tên trộm già, sau đó xuống xe. Chuyện này quá nguy hiểm, dù Hoa Nhị nói người này tin cậy được, Lãnh Nghệ vẫn không lơ là.
Vén rèm xe cho mùi bay hết ra ngoài, lần này Lãnh Nghệ sai mã phu tới thẳng tửu điểm Hạnh Hoàng, sau đó gọi hỏa kế khiêng Mạnh Hoa lên nhã phòng y gặp Bạch Hồng, đồng thời mời nàng tới.
Lần trước Lãnh Nghệ tới tửu điếm Bạch Hồng có dặn Trác Xảo Nương nếu quan gia triệu tập y vào cung thì thả cái diều màu xanh. Lấy ý tưởng đó y dặn Bạch Hồng nếu ở nhà thì treo lá cờ trắng, bởi thế Lãnh Nghệ mới biết trước.
Chẳng mấy chốc Bạch Hồng tới nơi, lần này nàng không đeo mặt nạ, không cải nam trang mà mặc váy, váy lụa trắng tinh không tì vết, nhìn Mạnh Hoa trước rồi mới hỏi: “Lại tìm ta có chuyện gì thế?”
“Giúp ta chế tác một cái mặt nạ, với khuôn mẫu là ông ta được không?”
“Được, có khuôn mẫu sẵn thì cũng tiện, hai canh giờ thôi là xong, ngươi đợi mà lấy.”
“Nhanh vậy sao? Ta không nên đi quá lâu mà không rõ đi đâu, gần đây có lẽ ta đang bị giám sát, không tới mức theo sát từng bước, nhưng trời tối rồi lại biến mất lâu như vậy e dẫn tới nghi ngờ không cần thiết.” Lãnh Nghệ tuy không phát hiện người theo dõi quanh nhà, nhưng không có nghĩa là không có:
“Được, vậy xong việc ta phái người mang tới cho.”
“Vậy thì đa tạ.”
“Còn khách khí với ta sao?” Bạch Hồng nhướng mắt:
“Quen miệng thôi mà.” Lãnh Nghệ thoải mái nhún vai: ” Nếu khách khí còn chạy tới đây nhờ cô sao?”
Bạch Hồng lấy công cụ ra, cũng như lần trước làm với Lãnh Nghệ, đắp từng tờ giấy đặc biệt dán lên mặt Mạnh Hoa làm khuôn. Không bao lâu xong xuôi, lấy được khuôn mẫu lại sai hỏa kế bế ông ta xuống lầu.
Đợi hỏa kế cõng Mạnh Hoa đi rồi, Bạch Hồng thấp giọng hỏi: “Nghe nói quan gia muốn bắc phạt.”
“Ừ, tin tức của cô đúng là nhạy.” Lãnh Nghệ không giấu nàng:
“Ngươi có đi không?”
“Không, ta sức trói gà không chặt, đi làm gì?”
“Người mà trói gà không chặt thì Đại Tống này chẳng ai bắt được gà nữa.” Bạch Hồng lườm y một cái, tên này đóng giả tới nghiện rồi hay sao, tới giờ vẫn che giấu chuyện đó:
“Chẳng phải còn có cô bắt được?” Lãnh Nghệ nói một câu mập mờ:
“Mồm mép!” Bạch Hồng thoáng đỏ mặt lảng đi: ” Quan gia ngự giá thân chinh, các thế lực trong triều ắt thừa cơ tranh đoạt, ngươi ở trong đó phải cẩn thận.”
“Ta chẳng theo đuổi quyền lực địa vị hay tài phú, chỉ theo phái Tiêu Dao, đâu phải ngại.”
“Nhiều chuyện đâu phải cứ muốn tránh là được.”
“Nói cũng phải… Có điều không phải còn có cô sao?” Lãnh Nghệ nói câu này trêu chọc thấy rõ:
Gò má như bạch ngọc của Bạch Hồng hiện lên hai áng mây đỏ, lộ ra nét nữ tính hiếm có làm người ta ngây ngất, không né tránh mà vẫn đối diện với y: “Ngươi nhớ là tốt rồi, đi đi.”
Lãnh Nghệ không muốn đi, chỉ là không thể không đi, rời nhã phòng, tới cuối hành lang chuẩn bị xuống lầu, cảm giác đôi mắt đang nhìn theo, quay lại chỉ thấy bóng trắng lướt vào nhã phòng, khẽ mỉm cười.
Xuống lầu bảo hỏa kế đưa cho một ấm nước lạnh, rưới lên mặt Mạnh Hoa, lau đi.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, chỉ chốc lát Mạnh Hoa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên xe ngựa, có chút giật mình, nhìn thấy Lãnh Nghệ cũng đang gật gà gật gù bên cạnh thì ngơ ngác hỏi: “Sao nô tài ngủ mất nhỉ?”
Lãnh Nghệ ngáp dài vươn người: “Đúng là mùa xuân dễ ngủ mà, chúng ta sắp tới chưa nhỉ?”
“Đại gia, sắp tới rồi ạ.” Mã phu quay đầu lại đáp:
Nơi bọn họ tới là chợ hoa.
Mạnh Hoa rất am hiểu về hoa, đặc biệt là mẫu đơn, mỗi loại đều phân biệt rõ ràng, mỗi khi Lãnh Nghệ hỏi tới loại nào là giảng giải đâu ra đó.
Lãnh Nghệ chuyên tâm lắng nghe, ghi nhớ trong lòng, đồng thời quan sát tư thế đi đứng, cách ăn nói của ông ta ngầm mô phòng. Mục đích của chuyến đi này chính là thế.
Hai người dùng gần một canh giờ, đặt không ít hoa, dặn đưa tới cửa hoàng cung và Lãnh phủ, trò chuyện rất hợp ý. Mạnh Hoa chẳng hề nhận ra ngữ khí của Lãnh Nghệ đã rất giống ông ta.
Thấy mua đã đủ, Lãnh Nghệ và Mạnh Hoa về Lãnh phủ, vẫn đi cửa sau. Trở về thì cũng có phó tòng báo là bạn cũ gửi đồ tới, Lãnh Nghệ liền biết là Bạch Hồng sai người mang mặt nạ tới rồi.
Lần nữa đánh thuốc mê Mạnh Hoa, Lãnh Nghệ đeo thử mặt nạ lên, cùng soi gương, quả thật là giống chín phần, nếu không cố tình săm soi không nhận ra được. Mặt nạ này có một sơ hở, đó là không biểu lộ được nét mặt cũng như sắc thái tình cảm, chuyện này Lãnh Nghệ nghĩ cách khắc phục nhờ Thảo Tuệ, đó là dụng ngữ điệu và động tác thay thế, thu hút sự chú ý của đối phương, giảm đi sự chú ý vào khuôn mặt.