Phần 485: Không thay đổi được gì
Bảo sao Lãnh Nghệ thấy vụ án này cả đống vấn đề, thì ra là như thế, chắp tay: “Vi thần đã hiểu, quan gia dụng tâm khó nhọc, ắt được trời cao chiếu cố, tâm tưởng sự thành.”
Triệu Quang Nghĩa gật đầu nhìn y đầy thâm ý rồi chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay Khai Bảo hoàng hậu, à không, hiện đã là Vô Trần tới Nam Kha Tự xuất gia. Hoa Nhị hoàng hậu chuyển vào cung Khôn Ninh, nàng rất cao hứng, nói mai muốn cùng trẫm tham gia thi điện, trẫm đồng ý rồi. Khanh tinh thông thi từ, đi cùng trẫm. Giờ giúp trẫm nghĩ xem, ca từ thi phú thì nên ra đề mục thế nào?”
Lãnh Nghệ nghĩ một chút, chắp tay nói: “Mấy hôm trước du xuân, thần nghe quan gia khen nương nương cân quắc không kém bậc mày râu. Vì nương nương nói tới chuyện bắc phạt, hy vọng quan gia nhất thống thiên hạ, lập nên sự nghiệp cái thế. Quan gia sao không lấy đó làm đề, xem xem những học tử kia, ai có hùng tâm tráng chí, có thể tận trung báo quốc, cho quan gia dùng!”
“Hay! Hay! Hay!” Triệu Quang Nghĩa nghe mấy lời đó thấy hợp khẩu vị vô cùng, liên tục hô ba tiếng hay, câu này không chỉ trúng tâm ý ông ta, lại còn tiện thể đưa cả Hoa Nhị vào, hài lòng tới không thể hài lòng hơn. Lòng nghĩ, nếu Hoa Nhị biết ông ta lấy linh cảm từ nàng để ra đề, ắt hết sức vui mừng. Đang lúc cao hứng cầm mấy bản tấu chương nói: ” Đây là quân tình mật báo từ biên ải, Bắc Hán phái sứ giả sang Liêu, khẩn cầu Liêu xuất binh đánh Đại Tống ta. Nói Đại Tống ta nước yếu quân hèn, nói trẫm ngu độn, chính là thời cơ dùng binh tốt. Chúng nguyện ý làm tiên phong.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Quang Nghĩa nhắc tới việc quân với mình, Lãnh Nghệ thầm lòng kích động, bao bố trí của y rốt cuộc cũng phát huy hiệu quả, cuối cùng y cũng có thể can dự vào chuyện có thể đảo lộn cả lịch sử Đại Tống ngay từ khởi đầu rồi, cố gắng không thể hiện gì quá đà, nói một câu chung chung: “Thần nghĩ phía Liêu sẽ không tùy tiện dùng binh với Đại Tống ta.”
Triệu Quang Nghĩa gật gù: “Chúng cũng biết Liêu và Tống sớm muộn gì cũng khai chiến toàn diện, trì hoãn càng lâu, quốc lực Đại Tống ta càng mạnh, chúng càng khó đối phó. Nên phái cứng rắn chiếm số trong triều đình chúng muốn sớm dùng binh với Đại Tống ta, chúng chỉ đang đợi một thời cơ mà thôi.”
Lãnh Nghệ chưa rõ ý ông ta thế nào, nhưng cảm giác được sự nóng ruột của ông ta, ướm lời: “Quan gia, bây giờ chúng ta xây dựng Kim Minh Trì không thể tập trung lực lượng quyết chiến với nước Liễu.”
“Cả ngày hôm nay trẫm vì chuyện này mà suy nghĩ.” Triệu Quang Nghĩa ném mạnh tấu chương xuống bàn: ” Kim Minh Trì không dừng, bắc phạt vẫn đánh, hơn nữa còn phải nhanh, tới khi đó trẫm sẽ ngự giá thân chinh.”
Lãnh Nghệ sợ hãi, vì y biết trên lịch sử Triệu Quang Nghĩa nóng vội đánh Liêu, nên đánh lần nào liền bại thê thảm lần đó, đánh cho Đại Tống mất hết sĩ khí lẫn năng lực bắc phạt, đánh cho Liêu ngày một không để Đại Tống vào mắt, thế nên mới tìm mọi cách cản trở. Ai ngờ khởi động công trình lớn như vậy, hao hết kinh phí lẫn quân lực mà không cản được quyết tâm của ông ta, lại không thể trực tiếp phủ quyết ý muốn của ông ta, vội nói: “Quan gia tấm thân chí tôn, vạn vạn lần không thể tới hiểm địa.”
“Ha ha ha, nói ra hành quân đánh trận mới là sở trường của trẫm, lần này xuất chinh, trẫm đánh Bắc Hán, nếu Liêu cứu viện, trẫm chuyển thành đánh cứu viện. Diệt sinh lực của Liêu, dụ rắn rời hang, lấy nhàn đánh mỏi. Nếu tinh nhuệ của Liêu dốc hết ra, trẫm sẽ lùi sâu dụ địch xâm nhập, tập trung ưu thế binh lực diệt chủ lực của chúng. Nhân đà thắng lợi bắc thượng, đánh thẳng Thượng Kinh của chúng.” Triệu Quang Nghĩa hoàn toàn coi Lãnh Nghệ là tâm phúc nên không giấu kế hoạch của mình: ” Khà khà, khanh thấy sao?”
Lãnh Nghệ không nghĩ tới mình còn làm tình hình tệ hơn, không khéo thành đại họa: “Nếu vậy quan gia rút cấm quân bắc phạt, chỗ thiếu dùng dân tráng bù vào, thần tận lực nghĩ cách hoàn thành Kim Minh Trì, an nguy quan gia mới là quan trọng nhất.”
“Trẫm biết lòng trung của khanh, có điều khanh cho lo, trẫm tác chiến với quân Liêu không phải lần đầu, rất hiểu chúng. Sở dĩ trẫm quyết định dùng sương quân đánh Bắc Hán, đồng thời ngự giá thân chinh, chính là dụ chúng tới đánh. Trẫm sẽ giả thua, vừa đánh vừa lui về nội cảnh, sau đó sai Tào Bân lĩnh cấm quân bọc hậu, vây quân Liêu ở Tống, tập trung toàn bộ binh lực tạo ưu thế áp đảo, diệt sạch toàn bộ.”
Xem ra mình sai rồi, chỉ biết nhìn vào lịch sử là ông ta thua thảm mà đánh giá năng lực cầm quân của ông ta, thắng thua trên chiến trường có lẽ còn do nhiều nhân tố khác tác động, Lãnh Nghệ không hiểu dùng binh không biết phản bác thế nào, nhưng nghe qua thì ông ta có nhận thức rất tỉnh táo: “Đám lượng của quan gia, làm người ta tán thưởng, không biết bao giờ quan gia xuất binh?”
“Kế hoạch này trẫm chỉ nói theo khanh, chớ tiết lộ ra đó, ba ngày sau trẫm đi.” Triệu Quang Nghĩa đắc ý nói:
“Á, ba ngày ạ? Quan gia, vội quá.” Lãnh Nghệ lại cuống lên: ” Hay quan gia trước tiên rút một phần quân phí xây dựng Kim Minh Trì ra, dù sao thì xây trong hai năm, cũng không phải dùng ngay một lúc.”
“Ài, khanh đúng là không hiểu việc quân, không phải trẫm nói rồi sao, trẫm xuất quân vội vã, lại dùng sương quân, có cơ hội nào tốt hơn với quân Liêu nữa. Có mồi ngon mới dụ được cá lớn.” Triệu Quang Nghĩa vuốt râu: ” Tào Bân cũng sẽ xuất binh đồng loạt với trẫm, phải làm sao để nước Liêu không cảnh giác, chuyện này cần thống lĩnh Kim Minh Trì như khanh phối hợp đấy, biết phải làm thế nào không?”
Té ra an bài mình làm thống lĩnh Kim Minh Trì còn có hàm ý khác, Lãnh Nghệ nghĩ một lúc đoán ra: “Thần điều 40 vạn dân tráng, mặc trang phục cấm quân, làm nửa ngày, nửa ngày thao luyện. Còn cấm quân mặc trang phục dân tráng, lúc đó quan gia lệnh dân tráng đi sửa kênh che mắt. Còn thần, thao luyện dân tráng không chỉ là yểm hộ cho cấm quân, còn có thể làm đội dự bị nữa.”
“Ha ha ha, còn tính đường phòng hờ, khanh làm còn tốt hơn trẫm dự tính. Thay trang bị cần có cái cớ tốt, làm từng chút một, từ nửa năm tới một năm hoàn thành.”
“Làm sao chúng ta có nhiều thời gian thế ạ?”
“Ài, cái đầu thông minh của khanh không dùng vào quân sự thật lãng phí, vì mục đích của trẫm là dụ địch, nhưng quân Liêu không ngốc, làm sao tùy tiện xuất quân được, chúng phải thấy trẫm sa lầy, thấy rõ thực lực sương binh không ra gì đã chứ. Chuyện đó cần thời gian, nên khanh có chừng nửa năm.”
Lãnh Nghệ há hốc mồm: “Quan gia không nói, thần nghĩ vỡ đầu không ra.”
Triệu Quang Nghĩa tưởng chừng như đã chiến thắng trong tầm tay: “Đợi trẫm tiêu diệt được tinh nhuệ của Liêu, sẽ cho khanh theo đánh Thượng Kinh, để khanh dẫn một đội quân, nếm thử tư vị chinh chiến sa trường.”
Lãnh Nghệ rồi rít xua tay: “Thần không biết cầm quân đánh trận, làm hỏng đại sự mất, khi đó chỉ cần theo cạnh quan gia làm tên tiểu tốt được rồi.”
– “Kém cỏi.” Triệu Quang Nghĩa miệng thì mắng nhưng lại cười rộ lên: