Phần 484: Tân quan thượng nhiệm. (4)
“Thế này là sao?” Dương Tín vã mồ hôi, nhìn đô ngu hầu Vương Chiêu Viễn, hôm qua ông ta đã căn dặn làm việc này rồi, ai ngờ hắn làm bậy làm bạ nhìn một cái là biết ý đồ chống đối:
Vương Chiêu Viễn chính là người được Dương Tín giao làm việc này, nghe hỏi thì vội vàng quỳ xuống, nhưng mặt quật cường.
Lãnh Nghệ không hỏi hắn nguyên do, chỉ nhìn Dương Tín: “Dương đại nhân thấy phải làm sao?”
Lúc này tiếng kêu của Lý Kế Long yếu đi, hiển nhiên sắp không chịu nổi rồi, mà người phụ trách mới đếm tới 50. Dương Tín tuổi chắp tay: “Hắn không nghe hiệu lệnh, xin thống lĩnh đại nhân xử phạt.”
“Hôm qua ta ra lệnh ba quân tự chọn người, còn về phần nội bộ các ngươi xử lý thế nào, ta không can thiệp, cho nên việc không hoàn thành, ta không cần biết nguyên do thế nào ta chỉ hỏi người đứng đầu.” Lãnh Nghệ nhìn Dương Tín: ” Dương tướng quân không hoàn thành nhiệm vụ, tính sao đây?”
Dương Tín mặt đỏ au, quẫn bách vô cùng, cuối cùng nhìn tấm gương Lý Kế Long, không phân bua: “Ti chức lĩnh phạt.”
“Người đâu, đưa họ đi, Dương Tín 20 roi, Vương Chiêu Viễn mười roi.” Lãnh Nghệ phất tay:
Vương Chiêu Viễn cứ tưởng ai làm người đó chịu, không ngờ Lãnh Nghệ xử lý liên đới còn là thượng cấp của mình, nghe thế vội dập đầu với Dương Tín: “Đại nhân, thuộc hạ làm ngài liên lụy rồi…”
Dương Tín cởi áo đi thẳng tới nơi nhận phạt: “Quân lệnh như sơn, ngươi nhớ là được, nếu không đừng nói Lãnh thống lĩnh, ta cũng không tha cho ngươi.”
Đám binh sĩ còn tưởng Lãnh Nghệ chỉ nói thế thôi, khi Dương Tín bị đánh sẽ ngăn cản, hoặc chỉ đánh từng cái tượng trưng. Ai ngờ từng roi quất xuống chan chát, đánh nát áo rách thịt, máu văng tung tóe, không ai không nhìn vị thống lĩnh trẻ với ánh mắt khiếp hãi.
Vương Chiêu Viễn chỉ bị đánh mười roi, rất nhanh đã xong, dù đau đớn vô cùng vẫn bò tới chỗ Lãnh Nghệ: “Lãnh thống lĩnh, xin để thuộc hạ nhận số hình phạt còn lại.”
“Im mồm!” Dương Tín quát: ” Đánh tiếp đi.”
Phía bên kia Lý Kế Long gần hôn mê, nhìn Dương Tín bị đánh lưng nát bấy, ông ta ngẩng đầu ngước mắt về phía Lãnh Nghệ lẩm bẩm: “Có gan lắm.”
20 Đánh xong, Lãnh Nghệ sai Vô Mi đạo nhân xem xét vết thương cho Dương Tín, cho ông ta thuốc uống.
Dương Tín mặt mày bơ phờ, trán lấm tấm mồ hôi, không cho ai dìu đỡ, lảo đảo đứng dậy nói: “Lãnh thống lĩnh, ta sẽ tự mình tuyển người, lần này quyết không có sai sót gì.”
Lãnh Nghệ không khỏi bội phục: “Đại nhân nghỉ một chút đã, thương tích không nhẹ.”
“Không sao, lên chiến trường thương nặng hơn thế này ta cũng không nằm xuống, còn chịu được.” Dương Tín nói xong đi ngay:
Vương Chiêu Viễn hổ thẹn vô cùng cũng tập tễnh đi theo sau.
Chưa tới nửa canh giờ mã quân đô hầu Mễ Tín dẫn theo 200 quân sĩ ai nấy cao lớn lực lưỡng tới nơi, đều là binh sĩ trăm người chọn một, cao hơn Lãnh Nghệ nửa cái đầu, xếp cùng một chỗ như bức tường lũy chắc chắn, nhìn rất có sức chấn nhiếp.
Lại thêm nửa canh giờ nữa, phó đô chỉ huy Đảng Tiến mang phương án tới, tuy không đủ tốt, nhưng Lãnh Nghệ chấp nhận, cho hắn hoàn thiện trong quá trình thực thi.
Không lâu sau, Dương Tín dẫn theo 200 quân sĩ hùng tráng trở về, thế là 600 người đứng cùng một chỗ, ai nhìn thấy đều nảy sinh một ý nghĩ, đừng trêu chọc vào đám người này.
Lãnh Nghệ đi lên đài điềm quân trong sân, lớn tiếng nói: “Quan gia hạ chỉ lệnh bản quan phụ trách xây dựng Kim Minh Trì. Đây là công trình trọng đại, cần tốn nhiều nhân lực vật lực, quan gia yêu dân như con, không đành lòng điều động quá nhiều dân tráng. Thêm vào cấm quân huấn luyện không đủ, quen sống an nhàn quân kỷ lơi lỏng, đây là dấu hiệu nguy hiểm. Bới thế quan gia muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn quân kỷ, để các ngươi được hoạt động gân cốt. Nói đơn giản một câu thôi, không những phải xây dựng Kim Minh Trì, còn phải nhân đó đề cao sức chiến đấu của cấm quân chúng ta, đó mới là việc trọng yếu.”
Dừng lại một chút Lãnh Nghệ nhìn phản ứng của binh sĩ mới nói tiếp: “Muốn làm được việc này, cần vào đội ngũ giám công các ngươi, chỉ cần có kẻ không nghe lệnh, lười biếng, gian dối, các ngươi đưa tới chỗ ta, ta đích thân xử phạt. Các ngươi giám sát đắc lực, bản quan có thưởng, nếu có kẻ làm việc qua loa đối phó, bản quan phạt nặng. Tới lúc đó đừng trách bản quan vô tình, nghe rõ chưa?”
“Rõ, kính cẩn tuân theo hiệu lệnh của thống lĩnh.” Binh sĩ đồng thanh đáp:
Lãnh Nghệ chia 600 người này làm 12 đội, mỗi dội 50 người, rồi lại tiếp tục phân thành từng tiểu đội 10 người, chọn ra đại đội trưởng và tiểu đội trưởng. Tập hộp đại tiểu đội trưởng lại, truyền đạt yêu cầu kỹ luật căn bản.
Xong xuôi công việc thì đã là chập tối, Lãnh Nghệ vội vàng tiến cung, báo cáo phương án của mình.
Chuyện ngày hôm nay Lãnh Nghệ làm ở tam nha đã có người báo lên cho Triệu Quang Nghĩa, ông ta rất hài lòng với thủ đoạn bàn tay sắt của y. Ông ta cần chính là một người dứt khoát quyết đoán thực hiện mệnh lệnh của mình như thế, nghe y báo cáo xong, vỗ bàn nói: “Làm rất tốt, trẫm nói rồi, kẻ nào không tuân hiệu lệnh, cách chức, thậm chí chặt đầu, trẫm cho khanh tự quyết. Chỉ cần xây dựng được Kim Minh Trì đúng thời hạn là được. Trẫm sẽ hạ chỉ tới tam nha.”
“Đa tạ quan gia.” Lãnh Nghệ lại nhớ ra một việc: ” Vụ án Phùng Toàn nhận hối lộ đã kéo dài quá lâu, thần có nên điều tra vụ án này trước không?”
Triệu Quang Nghĩa nghe tới việc này thì hơi trầm tư: “Vụ án này xảy ra từ thời tiên đế, tiên đế hạ lệnh chém lập tức, là trẫm trì hoãn không xử lý, lệnh điều tra lại tấu lên, khanh có biết nguyên do không?”
“Thần không biết ạ.”
“Vậy có biết Phùng Toàn là ai không?”
Lãnh Nghệ đáp: “Xu mật trực học sĩ ạ.”
“Nhưng phía sau ông ta chính là trẫm.” Triệu Quang Nghĩa lạnh nhạt nói: ” Khi tiên đế còn, trẫm và tể tướng Triệu Phổ có xung đột, ông ta luôn ngầm giở thủ đoạn đả kích thế lực của trẫm. Chuyện của Phùng Toàn chính là do ông ta thúc đẩy phía sau. Có điều Phùng Toàn cũng vô dụng, chuyện nhận hối lộ là thật, trẫm muốn giúp cũng không được. Nhưng nói cho cùng Phùng Toàn vẫn là người của trẫm, giúp trẫm làm rất nhiều việc, trẫm không thể giết người trung thành với mình. Chỉ là vụ án này không thể trì hoãn vô thời hạn, cần kiếm lý do miễn tội, hoặc ít nhất là xử nhẹ. Khanh hiểu chưa?”