Phần 483: Tân quan thượng nhiệm. (3)
Hôn sự ở nhà có Xảo Nương lo liệu, chủ yếu là Tiểu Chu hậu ở bên cạnh giúp đỡ, Lãnh Nghệ rất yên lòng, nên y yên lòng làm việc.
Lãnh Nghệ đem phương án tới tam nha, gặp đám đô chỉ huy sứ Dương Tín.
Ở trong nghị sự đường, thị vệ thân quân bộ quân đô chỉ huy sứ Điền Trọng là người phụ trách cuộc đi du xuân vừa rồi, tận mắt chứng kiến ân sủng của quan gia với Lãnh Nghệ làm việc rất tích cực. Cho nên đã làm xong phương án điều động quân sĩ.
Chỉ có mã quân đô chỉ huy sứ Lý Kế Long ngồi uống trà điềm nhiên nói: “Chưa làm xong, hôm qua mới bố trí, hôm nay đã muốn có, coi bọn ta là cái gì? Có phải trâu ngựa đâu mà làm không ăn không ngủ.”
Lãnh Nghệ giơ hai bản phương án lên: “Dương đại nhân và Điền đại nhân đều làm xong rồi.”
Lý Kế Long năm nay ngoài bốn mươi, mặt vuông râu rậm mắt ốc nhồi, tướng mạo dữ tợn, ông ta thuộc hàng lão tướng tư lịch lâu năm, năm xưa theo thái tổ đánh đông dẹp bắc không coi tên mặt trắng như Lãnh Nghệ vào đâu, lỗ mũi hếch lên trời: “Binh sĩ của ta dùng để hành quân đánh trận, không phải dân tráng vác đá đào đất. Khi ta ở trên chiến trường chém giết, có kẻ e là đang đái dầm, bằng vào cái gì mà chỉ tay múa chân với ta.”
Dương Tín quát: “Kế Long! Không được vô lễ, thống lĩnh đại nhân cũng chỉ phụng lệnh hành sự.”
“Thế thì sao, lý nào hôm qua nói, hôm nay đã muốn xong rồi, lý nào như thế. Hơn nữa y là phó đô chỉ huy sứ, là phó thủ của ông đấy, ông lại để y chỉ huy, ông chịu được, lão tử không chịu được.”
“Không thể nói thế, Lãnh đại nhân là thống lĩnh sự vụ Kim Minh Trì, hết thẩy chuyện liên quan phải nghe ngài ấy.”
“Vậy hai người nghe là được, mã quân bọn ta còn bận thao luyện.”
Mười mấy người trong phòng đợi xem phản ứng của Lãnh Nghệ, phần đông thấy hả hê khi nghe Lý Kế Long mỉa mai y.
Lãnh Nghệ nhìn thẳng vào mặt Lý Kế Long hiển nhiên chẳng sợ gì ông ta, cao giọng hỏi: “Hôm qua Lý đại nhân không nghe thánh chỉ sao? Có biết quan gia ban cho ta lệnh tiền trảm hậu tấu không?”
“Hôm qua lão tử không tới, vì không muốn tới, nhưng nghe nói rồi.” Lý Kế Long liếc xéo y, phanh ngực ra: ” Vậy còn ngươi có biết lão tử theo tiên đế đánh Nam Bình, vì hộ vệ tiên đế mà bị thương không? Đừng tưởng ỷ vào biết làm vài bài thơ hai, khéo mồm nịnh bợ quan gia mà lên mặt ở đây.”
“Vậy là Lý đại nhân ỷ công mà kháng lệnh rồi.”
“Xung phong hãm trận lão tử không tụt lại phía sau nửa bước, đào đất vác đá ngươi đi tìm người khác đi.”
Lãnh Nghệ lạnh nhạt nói: “Niệm tình ngươi là người có công, ta coi như vừa rồi ngươi phun rắm, cho ngươi một cơ hội, có nghe lệnh không?”
Lý Kế Long vỗ bàn: “Dám uy hiếp lão tử, ta dùng một ngón tay…”
Lãnh Nghệ quát ngang: “Bắt lấy.”
Vô Mi đạo nhân mặc trang phục binh sĩ bước tới, vươn tay bắt người, Lý Kế Long gạt tay ông ta, đá như chớp vào bụng dưới, cả tốc độ lẫn góc độ đều cực hiểm hóc, làm Vô Mi đạo nhân có hơi khinh địch không khỏi kinh hãi, nhảy lui né tránh, kinh ngạc kêu lên: “Có thủ đoạn, bảo sao cuồng vọng thế.”
Lý Kế Long cũng bất ngờ, trước kia ông ta là cường đạo kiếm ăn trên giang hồ, không coi một tiểu binh có tuổi ra gì, không ngờ đối phương tránh cú đá chết chắc đó: “Các hạ là ai?”
“Người bắt ngươi, xem chiêu.” Hai người động thủ đều là chiêu cầm nã, bẻ khớp chặt xương, chẳng hề có tiếng gió vù vù hay động tác bay nhảy hoa lệ, nhưng toàn là hiểm chiêu. Động tác cực nhanh, đấu liền mười mấy chiêu Vô Mi đạo nhân mới áp đảo được, quát lớn: ” Nằm xuống.”
Tích tắc đó ông ta xoay người ra sau lưng Lý Kế Long, giật khuỷu đánh vào lưng đối thủ, Lý Kế Long vừa loạng choạng ngã xuống, ông ta đã đạp lưng, bẻ ngoặt hai tay, lấy xích còng lại.
Lãnh Nghệ cúi xuống nhìn Lý Kế Long: “Vốn ta chỉ đánh phạt ngươi 60 rồi, không ngờ ngươi dám ra tay kháng cự. Kéo ra, đánh 100 gậy, trói vào cột cờ thị chúng một tháng.”
Lý Kế Long rống lên: “Họ Lãnh, ngươi, ngươi dám…”
Lãnh Nghệ không thèm để ý tới tiếng la hét xa dần của ông ta, quét mắt qua tất cả những người có mặt trong phòng, ai nấy tiếp xúc với ánh mắt y đều cúi đầu, khi nhìn mã quân phó đô chỉ huy sứ Đảng Tiến mới dừng lại: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị xong phương án?”
Đảng Tiến vội đứng dậy, do dự chốc lát rồi ôm quyền nói: “Hai canh giờ.”
“Ta không có nhiều thời gian như thế.” Lãnh Nghệ giơ một ngón tay, nói ngắn gọn: ” Một canh giờ, bản quan tiến cử ngươi làm đô chỉ huy sứ thay Lý Kế Long, không làm được, ngươi xuống làm binh sĩ.”
Đảng Tiến vừa mừng vừa sợ: “Ti chức nhận lệnh.”
Nói rồi chạy đi như bay.
Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng Lãnh Nghệ: “Các vị hôm qua bản quan muốn, 600 binh sĩ cao lớn làm giám công, đã chuẩn bị chưa?”
Dương Tín và Điền Trọng Tiến khom người nói: “Đã chuẩn bị, đang đợi ở bên ngoài.”
Thị vệ mã quân đô ngu hầu Mễ Tín toát mồ hôi: “Ti chức đi chuẩn bị ngay.”
“Trưởng quan của ngươi không tuân hiệu lệnh, tất nhiên là không chuẩn bị rồi. May đây không phải hành quân đánh trận đấy, ta cho ngươi nửa canh giờ. Vẫn câu đó, làm tốt, ngươi thăng lên làm phó đô chỉ huy sứ, còn không, xuống làm binh sĩ thường cho ta.” Lãnh Nghệ biết cương nhu đúng lúc:
“Xin thống lĩnh yên tâm, ti chức nhất định làm tốt.” Mễ Tín phấn chấn hẳn lên ưỡn ngực đi ngay:
Khi bọn họ kiểm duyệt quân sĩ được lựa chọn thì Lý Kế Long đang bị đánh gậy vẫn đang kêu gào thảm thiết, nhiều binh sĩ vây quanh, người bàn luận, người tức giận. Vừa thấy đám Lãnh Nghệ vội vàng giải tán.
Các đô ngu hầu ra lệnh xếp hàng, té ra đám binh sĩ vừa đứng xem chính là người được chọn, bọn họ nhanh chóng vào hàng.
Lãnh Nghệ đi từ đầu tới cuối đội ngũ một lượt, y yêu cầu chọn binh sĩ cao lớn tinh tráng, nhưng 200 người bên trái đúng là cao lớn uy phong thật, 200 người bên phải thì cao thấp gầy béo bất nhất, xếp hàng cũng xộc xệch, bộ dạng thì uể oải. Khi đi hết một vòng quay về, Lãnh Nghệ lạnh lùng hỏi Dương Tín: “Dương đại nhân thế này là sao?”