Phần 480: Hoàng đế nổi giận
“Không hẳn, khanh giỏi phá án lại không hiểu lòng người.” Triệu Quang Nghĩa cười gằn: ” Trên người Triệu Đức Phương có túi thơm của Hoàng chiêu nghi, chứng tỏ quan hệ của chúng không tầm thường. Khả năng cao nhất là bọn chúng thông đồng với nhau hãm hại Triệu Đức Chiêu, cuối cùng Triệu Đức Phương giết luôn Hoàng chiêu nghi để bịt miệng.”
Nguyên do Triệu Đức Phương làm thế thì không phải nói, theo kim quỹ chi minh thì tương lai hoàng vị sẽ quay về đích hệ của Triệu Khuông giận, nhưng không nói rõ là ai, Triệu Khuông giận chỉ có hai nhi tử, một chết thì kẻ còn lại hưởng lợi rồi.
Vương Kế Ân kinh hãi: “Nói thế Vũ Công quận vương bị oan.”
“Sai.” Triệu Quang Nghĩa nổi giận: ” Một tay vỗ không kêu, hắn không khinh nhục Hoàng chiêu nghi thì làm gì có chuyện này, đêm chuyển về sáng, ngươi nghĩ người đàng hoàng nào lại đi gặp một nữ nhân vào giờ này? Hắn chết không hết tội.”
“Dạ, dạ!” Vương Kế Ân biết mình lỡ lời vừa rồi vô tình cuốn theo tư duy vụ án mà quên mất nếu nói Triệu Đức Chiêu oan thì chẳng há nói vừa rồi quan gia giết oan người ta à, mồ hôi ròng ròng vội vâng dạ: ” Đúng là thế, đáng chết đáng chết ạ.”
Chỉ có Lãnh Nghệ như vẫn còn băn khoăn: “Quan gia, đó mới chỉ là suy đoán của thần, chừng này chứng cứ chưa đủ…”
“Vậy là đủ rồi! Nếu không người ngoài ai bầy đặt cạm bẫy hại… À không, vạch mặt Triệu Đức Chiêu? Triệu Đức Chiêu chết, kẻ được lợi nhất là Triệu Đức Phương, chính hắn là hung thủ.”
“Quan gia, bằng vào chừng này chứng cứ, không đủ trị tội Triệu Đức Phương, quần thần không phục.”
Triệu Quang Nghĩa giọng âm u: “Trẫm không trị tội hắn, trẫm biết lòng lang dạ sói của hắn là đủ rồi.”
Lãnh Nghệ bấy giờ mới không nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài.
Lúc này đám Tiết Cư Chính ở dưới núi chạy lên, lại còn có cả đám phi tần như Khai Bảo hoàng hậu, Lý đức phi cũng nghe tin mà tới. Nhìn hai cỗ thi thể nằm trên vũng máu, có người bật khóc.
“Khóc cái gì, tự làm tự chịu.” Triệu Quang Nghĩa rống lên, bộ dạng hung tợn của ông ta tức thì làm xung quanh im thít:
Vương Kế Ân đứng ra tuyên bố thay ông ta: “Triệu Đức Chiêu lừa Hoàng chiêu nghi tới nơi này, có hành vi khinh nhục, Hoàng chiêu nghi phẫn uất tự sát. Quan gia hay tin tới chất vấn, Triệu Đức Chiêu không chối cãi được, tự sát mà chết.”
Giữa lưng chừng núi, một cái cây cô độc, hai cái xác nằm đó, xung quanh mấy chục người im lặng, không ai nói câu nào, bầu không khí như muốn đóng băng, Lô Đa Tốn thấy vậy bước lên đanh thép nói: “Triệu Đức Chiêu khinh nhục thẩm nương, đại nghịch bất đạo, tội đáng chết! Hoàng chiêu nghi lấy cái chết bảo hộ trinh tiết, đáng khen!”
Bấy giờ mới có một hai câu phụ họa không rõ ràng, ít nhất không ai phản đối.
Triệu Quang Nghĩa cao giọng nói: “Truyền chì của trẫm, truy phong Hoàng chiêu nghi làm tư nghi, thưởng 2000 lượng vàng, đưa về quê nhà an táng. Còn Triệu Đức chiêu, dù gì cũng là nhi tử của tiên đế, tuy phạm trọng tội, nhưng biết tự sát tạ tội, trẫm không nỡ trừng phạt nữa, công bố bên ngoài là bệnh chết, truy phong Ngụy vương.”
Lại vẫn chỉ có Lô Đa Tốn tung hô: “Quan gia nhân nghĩa, con cháu Triệu Đức Chiêu hẳn cảm kích rơi lệ.”
Lúc này Hoa Nhị phu nhân bống nhiên đi tới thi lễ: “Quan gia, thần thiếp có thỉnh cầu quá phận, mong quan gia thành toàn.”
Triệu Quang Nghĩa không tỏ ra thiên vị quá rõ ràng: “Quý phi cứ nói.”
“Thần thiếp phúc mỏng, không thể vì tiên đế sinh long tử công chúa, là chuyện đáng tiếc, nay Vũ Công quận vương gặp nạn, thần muốn quá kế trưởng tử Triệu Duy Khánh dưới gối làm tôn tử, tương lai về già có chỗ dựa. Không biết được không?”
“Quý phi có lòng như vậy, có lý nào không được, hoàng tẩu thấy sao?”
Dù gì Khai Bảo hoàng hậu là nguyên phối của Triệu Khuông giận, trưởng tử của Triệu Đức Chiêu là trưởng tôn của nàng, nên tất nhiên hỏi nàng.
Triệu Đức Chiêu đột nhiên mà chết, lòng nàng đang loạn, Triệu Quang Nghĩa cũng đồng ý rồi, chuyện này nàng phản đối làm gì: “Vậy là tốt nhất.”
Triệu Quang Nghĩa lại bảo Vương Kế Ân: “Thông báo tông chính ti để họ lo liệu chuyện quá kế, đưa đứa bé tới chỗ Hoa Nhị nương nương.”
Hoa Nhị nương nương lại nói: “Thần để tóc tu hành e không rảnh chăm sóc trẻ nhỏ, mà trong chùa cũng không thích hợp cho trẻ con ở. Chuyện này…”
“Chuyện này dễ thôi.” Triệu Quang Nghĩa tiếp lời nàng: ” Nương nương thay tiên đế cầu phúc nhiều năm, công đức viên mãn, không bằng hoàn tục về cung, thay trẫm lo liệu hậu cung, nàng thấy sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả phi tần có mặt đều biến sắc, ai cũng biết ông ta sủng ái Hoa Nhị, cứ nghĩ chỉ vụng trộm vậy thôi, không ngờ tới chuyện này.
Còn chưa đợi ai nói gì, Triệu Quang Nghĩa lại nói: “Hoàng tẩu, Hoa Nhị quý phi thay tiên đế để tóc tu hành ba năm, giờ nên tới lượt hoàng tẩu chứ?”
Mọi người đều choáng váng, không ngờ quan gia vì quý phi, ép hoàng hậu xuất gia. Nhưng họ không biết, Triệu Quang Nghĩa vốn cực kỳ bất mãn với Khai Bảo hoàng hậu, lần này Triệu Đức Chiêu lần Triệu Đức Phương đều có gian díu với phi tần của ông ta, chuyện này khó tránh khỏi có liên quan với Khai Bảo hoàng hậu, ông ta căm hận tột độ, cho nên không nể nang gì nữa.
Khai Bảo hoàng hậu cười thảm thi lễ: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Triệu Quang Nghĩa tiếp tục quay sang Hoa Nhị: “Quý phi vất vả công cao, trẫm phong nàng làm hoàng hậu, phong hiệu Đức Cơ.”
Hoa Nhị nhún người thi lễ: “Thần thiếp đa tạ quan gia.”
Đám Tiết Cư Chính biết nguồn cơn sâu xa của chuyện này là vì Khai Bảo hoàng hậu năm xưa khi tiên đế qua đời, không dựa theo kim quý minh ước để Triệu Quang Nghĩa kế thừa hoàng vị, ý đồ gọi Triệu Đức Chiêu vào cung, nên ông ta luôn căm hận.
Chuyện hôm nay nhất định là còn có bí mật, khiến Triệu Quang Nghĩa nổi điên bộc phát, đưa ra một loạt quyết định tranh cãi. Bọn họ muốn ngăn cản, nhưng lại sợ làm mâu thuẫn thêm gay gắt, chưa có kế sách vẹn toàn, sợ ảnh hưởng tới căn cơ Đại Tống. Dù sao cũng là ân oán hoàng gia, ngoại thần không tiện nói vào.
Triệu Quang Nghĩa ánh mắt vẫn gườm gườm như chỉ chực đợi có người phản đối xử lý luôn một thể, nhưng không ai lao vào cơn điên của ông ta lúc này, chuyện cứ thế diễn ra thuận lợi.