Phần 478: Cây hòe lưng núi
Bữa tiệc kéo dài tới tận đêm khua, Triệu Quang Nghĩa bị quần thần tới mời rượu, lại bị Hoa Nhị chuốc một hồi say bất tỉnh nhân sự.
Mọi người biết quan gia đã nghỉ ngơi, tiệc dừng lại, các phi tần về lều, đa phần đều say, hôm nay vui chơi quả thực tận hứng, vì không có nghi lễ gì, rất tự do.
Vì tị hiềm, các đại thần và vương gia được an bài dưới chân núi.
Đêm khuya trên núi hết sức tĩnh lặng, mọi người chìm vào giấc ngủ ngon.
Hôm sau khi mặt trời vừa lên, toàn ngọn núi bao phù trong sương sớm, tiếc chim lích rích. Triệu Quang Nghĩa ngủ thẳng cẳng trong lều, Vương Kế Ân thì quấn một cái chăn chiên ngủ bên ngoài, xuân hàn đã qua rồi, trời ấm lại, ban đêm mặc cả y phục mà ngủ, cũng không sợ lạnh.
Đột nhiên có tiếng bước chân, Vương Kế Ân tức thì cảnh giác mở mắt ra, chỉ thấy Triệu Đức Chiêu chạy tới, kích động nói nhỏ: “Công công, không hay rồi, Hoàng chiêu nghi muốn treo cổ, công công đi khuyên đi.”
Vương Kế Ân giật bắn mình: “Sao, sao lại treo cổ?”
“Chưa… Chỉ là muốn treo cổ, công công đi mau, nếu không muộn mất.”
“Để nô tài báo quan gia.” Vương Kế Ân bò dậy định vào lều:
Triệu Đức Chiêu kéo hắn lại: “Chuyện này đừng kinh động quan gia.”
“Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì? Sao lại không báo cho quan gia?”
“Chuyện này… Nếu công công khuyên giải được rồi thì không phải không có chuyện gì sao, không cần phiền quan gia nữa, thời gian qua đã nhiều chuyện rồi. Dù sao cũng gần lắm, ở cây hòe lưng núi thôi…”
Hai người thế là vội vàng chạy xuống núi, cũng không mất quá nhiều thời gian đã nhìn thấy cây hòe cổ thụ cao chọc trời kia.
Chưa tới nơi Vương Kế Ân đã kinh hãi dừng lại.
Triệu Đức Chiêu chạy chậm hơn va phải hắn, đang định hỏi tức thì như bị sét đánh, ngồi bệt xuống đất… Chỉ thấy cành cây thấp nhất có sợi dây trắng, đang treo lủng lẳng một nữ tử, y phục xộc xệch, nửa bầu ngực mơn mởn lộ ra ngoài, mép váy lất phất trong gió sớm. Lúc này mặt trời vừa lên, chiếu vào thân thể nàng, cảnh tượng bên sáng bên tối vô cùng quỷ dị.
Chính là Hoàng chiêu nghi.
“Nương nương!” Vương Kế Ân chạy thật nhanh tới dưới cây, hai tay ôm chân nàng đưa lên, gấp giọng hét: ” Vương gia, mau mau cởi dây trên cổ nương nương, xem còn cứu được không?”
Triệu Đức Chiêu đã ợ tới ngồi bệt xuống đất, nghe gọi mấy lần mới tỉnh ngộ bò tới, nhưng cành cây quá cao, hắn không với tới, lại không có gì kê chân, hoảng loạn đi quanh: “Sao, sao cởi ra được… Ta với không tới!”
– “Leo lên cây! Leo lên cởi.” Vương Kế Ân gần như tức giận quát:
“Đúng, đúng!” Triệu Đức Chiêu luống cuống chân tay mãi mới trèo lên được, hắn ngồi ở đầu cành, một tay ôm chặt cây, một tay vươn ra với không tới:
Vương Kế Ân đã mệt tới thở không ra hơi: “Vương gia, được chưa?”
“Chưa, ta không với tới.”
Hai người đang hoảng loạn, chợt có người chạy ra, hét: “Hoàng huynh, bò ra phía trước một chút, đè cành cây xuống, đệ cởi thừng.”
Triệu Đức Chiêu đưa mắt nhìn, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, nghe vậy ừ một tiếng, cẩn thận bò về phía trước.
Đây là cái cành thấp nhất của cây hòe, rất dài, thẳng, hắn run run bò vài bước, trọng lượng thân thể đè cành cây áp xuống một nửa. Nhưng Triệu Đức Phương ở dưới vẫn không với tới: “Nữa, ra nữa.”
Triệu Đức Chiêu cắn răng, hai tay ôm chặt cành cây bò ra một nửa cành, xoay người một cái, lơ lửng giữa không trung, thế là toàn bộ trọng lượng của hắn khiến cành cây cong hẳn xuống. Rốt cuộc Triệu Đức Phương cũng có thể với tay cởi thừng rồi.
Hoàng chiêu nghi vừa được đỡ xuống, Vương Kế Ân cũng mệt tới ngồi bệt xuống thở hồng hộc.
Triêu Đức Phương đưa tay sờ mũi, mặt biến sắc: “Không còn thở nữa… Ta đi gọi thái y, xem xem còn cứu được không?”
“Không cần đâu.” Lúc thi thể hạ xuống, Vương Kế Ân đã thấy nàng đầu nàng ngoặt hẳn xuống, chứng tỏ cổ gãy rồi: ” Tìm thái y cũng vô ích, cổ gãy rồi, Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi.”
Triệu Đức Phương sợ hãi thử nâng đầu nàng lên, quả nhiên không tốn tí sức nào, cổ gãy rồi, lắp bắp không nói lên lời. Triệu Đức Chiêu hai mắt thất thần nước mắt chực trào ra.
“Hai vị vương gia ở đây canh thi thể, nô tài đi báo quan gia…” Vương Kế Ân nói xong bò dậy chạy lên núi:
Chỉ còn lại hai huynh đệ, Triệu Đức Phương nhìn y phục xộc xệch của Hoàng chiêu nghi, đưa tay kéo vạt áo bị xé nát, che chắn cho nàng, còn cởi áo ngoài đắp lên, nghiến răng ken két: “Xem chuyện hay ho huynh làm đi.”
“Hả?” Triệu Đức Chiêu biến sắc mặt: ” Đệ nói thế có ý gì?”
“Ý gì huynh tự biết.” Triệu Đức Phương lạnh giọng nói:
Triệu Đức Chiêu đứng bật dậy: “Đệ nghi, nghi ta sao?”
“Lòng huynh tự rõ.”
“Ta không rõ.”
“Vậy trời chưa sáng huynh tới đây làm gì?” Triệu Đức Phương nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
“Ta dậy sớm… Đi dạo, không được à?”
“Được, vậy đợi lát nữa quan gia tới xem huynh định nói gì?”
“Thế còn ngươi thì sao, sao ngươi tới đây?” Triệu Đức Chiêu nổi nóng hỏi vặn:
“Ta đi dạo, không như ai đó tự cho mình tương lai có thể làm hoàng đế, cả trưởng bối cũng không tha.”
“Ngươi nói gì thế hả?”
“Ngươi tự biết!”
Hai ngươi như con gà chọi gườm gườm nhìn nhau, không ai chịu thua ai.
Một lúc sau Triệu Quang Nghĩa từ trên đỉnh núi xuống, theo sau còn có Vương Kế Ân cùng ngự đái Lãnh Nghệ đeo đao.
Triệu Đức Chiêu và Triệu Đức Phương vội vàng thi lễ, Triệu Quang Nghĩa không để ý tới bọn họ, đi tới vén áo nhìn thi thể Hoàng chiêu nghi, ngực áo đã bị xé rách, cổ, ngực, cánh tay có vết cào, trên cổ có vệt tím mờ.
Triệu Quang Nghĩa mắt như điện lướt qua hai huynh đệ: “Chuyện rốt cuộc là sao?”
Cả hai cúi đầu không nói.
“Ngươi!” Triệu Quang Nghĩa chỉ Triệu Đức Chiêu: ” Kế Ân nói ngươi tới gọi hắn, bảo Hoàng chiêu nghĩ muôn treo cổ là sao?”
Triệu Đức Chiêu quỳ sụp xuống: “Tối qua Hoàng chiêu nghi tới chỗ thần mời rượu, nói với thần, bảo thần mặt trời mọc tới cây hòe giữ núi có chuyện muốn nói…”
“Nói bừa nói bậy.” Triệu Quang Nghĩa tức giận quát: ” Làm gì có chuyện gì mà phải đợi tới sáng sớm đến đây để nói?”
“Thần nói thật.” Triệu Đức Chiêu mặt tái nhợt, giờ nghĩ lại hắn cảm thấy mình quá ngu ngốc, lý do như vậy sao lại tin, mình đúng là bị ma quỷ che mắt mà: