Phần 476: Có lời muốn nói. (2)
Thẩm Luân nói vào: “Không dám cũng phải nói, giang sơn này do phụ hoàng vương gia lấy được, từ lúc lập quốc tiên đế đã gom góp tài lực đợi ngày đánh Liêu, nhất thống thiên hạ, vậy mà bây giờ lấy ra làm cái hồ du ngoạn cùng nữ nhân.”
Sở Chiêu Phụ thở dài: “Các ông đừng quên, quan gia nói cái hồ đó dùng để luyện thủy quân.”
“Luyện cái rắm.” Tào Bân tức giận nói oang oang: ” Nếu muốn lập thủy quân để tác chiến hai mặt cũng không sai, nhưng sao không ra ven biển lập thủy quân, đào một cái ao lớn để luyện thủy quân à? Rõ ràng là lừa ma mà thôi.”
“Nói tới ma quỷ, chuyện này tuy có vẻ hoang đường, nhưng không ai dám nói là không có.” Thẩm Luân trầm ngâm: ” Nhớ thời gian trước Trương thiên sư mấy lần vào cung lập đàn làm phép, các ông nói xem quan gia liệu có phải bị quỷ ám không? Ta cứ có cảm giác quan gia hành xử không giống tính cách trước giờ.”
Tiết Cư Chính vuốt râu gật gù: “Thời gian qua, hành vi của quan gia thực sự khó hiểu.”
“Mà đừng nói là các ông không suy nghĩ nhé, Long Huýnh hôm nay chết thật lạ, chỉ vì tranh giành một nữ tử mà đi phạm vào tội tày đình như vậy à? Thật quá vô lý.”
“Đúng thế, hắn là nhân chứng quan trọng nhất chứng minh được quan gia ban chết cho Đát Cơ mỹ nhân, giờ đột nhiên chết thế này, thật đáng nghi.”
Triệu Đức Chiêu đột nhiên trầm giọng nói: “Đát Cơ mỹ nhân khả năng vì ta mà chết.”
Hả?
Cả bốn thất kinh, Tiết Cư Chính hỏi gấp: “Vương gia, chuyện rốt cuộc là sao?”
Triệu Đức Chiêu rót một chén rượu uống cạn lấy gan nói: “Ta nghe mẫu hậu nói, ngày phụ hoàng giá băng, theo mẫu hậu chạy tới nơi còn có Đát Cơ mỹ nhân khi đó đang cùng nói chuyện. Mẫu hậu ta khi đó chỉ biết khóc, Đát Cơ mỹ nhân khuyên mẫu hậu, nước không thể một ngày thiếu vua, lúc đó vừa vặn ta không ở trong cung. Khuyên mẫu hậu ta rằng nên lập đệ đệ ta là Đức Phương lên ngồi trước tránh tam thúc ta tranh cướp rồi tính kế lâu dài sau. Sau đó tam thúc vào cung, tra khảo toàn bộ cung nhân có mặt khi đó, e là biết Đát Cơ mỹ nhân nói câu kia, cho nên luôn mang lòng căm hận.”
Thẩm Luân vỗ đùi hỏi: “Vương gia sao trước kia không nói?”
“Chỉ là suy đoán, làm sao ta dám nói bừa.” Triệu Đức Chiêu ảm đạm: ” Ta cảm thấy quan gia sẽ không dung được ta đâu, sớm muộn cũng có ngày ra tay với ta. Nếu ta chết rồi, cái chết Đát Cơ mỹ nhân càng khó giải, nên ta phải nói cho các vị biết.”
Tiết Cư Chính trấn an: “Vương gia đừng quá lo, quan gia tuy thời gian qua có chút hồ đồ, nhưng đâu tới mức ra tay với thân chất tử của mình.”
Triệu Đức Chiêu buông tiếng thở dài, khéo léo nói: “Mong là ta cả nghĩ thôi, bản tính quan gia đa nghi, đặc biệt chuyện kế thừa có tranh cãi nên càng kỵ húy, ta biết các vị muốn tốt cho ta. Nhưng ta sợ lời nào tới tai quan gia, người càng thêm kiêng kỵ, khi đó ta càng khó sống.”
Chợt lúc này có thị nữ tới, thi lễ nói: “Bẩm vương gia, Hoàng chiêu nghi tới, muốn mời rượu vương gia.”
Đám Tiết Cư Chính nhờ vậy mà thuận thế cáo từ.
Triệu Đức Chiêu lúc này thực sự chẳng có tâm trạng gặp ai, nhưng người ta ý tốt tới mời rượu, tất nhiên không tiện từ chối: “Cho nàng vào.”
Chỉ chốc lát, Hoàng chiêu nghi được Hải Đào dìu, lảo đảo đi vào, nhìn Triệu Đức Chiêu cười hì hì: “Sao vương gia không vui?”
Luận thứ bậc mà nói thì tuy hai người tuổi tác không chênh nhau là bao, nhưng nàng là thẩm nương của hắn, Triệu Đức Chiêu đứng lên đón: “Ta có gì không vui chứ? Nương nương mời ngồi.”
Hoàng Chiêu Nghi không ngồi mà đi tới trước mặt hắn, đôi mắt nóng rực như muốn nung chảy hắn: “Vương gia có chuyện gì không vui, nói ra cho thiếp thân nghe, chúng ta cùng nghĩ cách.”
Lúc này nàng hơi cúi người, tầm mắt Triệu Đức Chiêu vừa vặn dừng ở ngực nàng, tim đập loạn xạ: “Ta, thực sự không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì thì tốt, chúng ta cùng uống rượu.” Hoàng Chiêu Nghi vừa nói ngồi xuống bên cạnh hắn:
Mỹ nhân bên cạnh nhưng Triệu Đức Chiêu lại nhìn về phía lều Triệu Quang Nghĩa, cứ có cảm giác như ông ta đang nhìn mình, lòng sợ hãi vội đứng dậy: “Nương nương nói ta mới nhớ, ta phải đi mời rượu quan gia.”
“Ta không phải hổ, ăn thịt được vương gia hay sao?” Hoàng chiêu nghi kéo hắn ngồi xuống: ” Ta tới tìm vương ra không chỉ mời rượu, còn có một chuyện, đảm bảo vương gia hứng thú, có điều vương gia uống ba chén rượu trước đã, ta mới nói.”
Triệu Đức Chiêu nghe giọng nàng thần bí, không khỏi tò mò: “Chuyện gì?”
Hoàng chiêu nghi hạ thấp giọng: “Chuyện này quan trọng, vương gia ghé tai lại đây.”
Triệu Đức Chiêu do dự một chút, vẫn ghé tai tới, đoán phải chăng nàng nghe được gì ở chỗ quan gia.
Hoàng quý phi có vẻ đã say, đưa người tới, động tác hơi quá đà, cánh môi anh đào hồng hồng xinh xinh chạm vào má Triệu Đức Chiêu, thuận thế hôn hắn một cái.
Cánh môi mềm mềm, ươn ướt chạm khẽ, Triệu Đức Chiêu lại như bị sét đánh, đứng bật dậy, muốn rời khỏi lều thật nhanh.
Hoàng chiêu nghi cười khúc khích: “Vương gia sao như tiểu cô nương, mới đó đã xấu hổ rồi. Hi hi hi, vương gia muốn đi cũng được, nhưng lời quan gia nói về ngài, không phải tin tốt đâu. Vương gia đi rồi đừng hối hận.”
Triệu Đức Chiêu khựng người, hắn luôn quan tâm cái nhìn của Triệu Quang Nghĩa, lời hay thì hắn không để ý, vì ông ta nói vô số lời tốt đẹp về hắn ở trước quần thần, nhưng đó không phải là ý nghĩ thật của ông ta. Ngược lại, nếu ông ta nói xấu về hắn, sẽ nói lên nhiều vấn đề hơn.
Vì thế lập tức quay lại nhìn Hoàng chiêu nghi: “Quan gia nói gì về ta?”
“Hi hi, muốn biết uống ba chén đã, ta mới nói.” Hoàng chiêu nghi đưa chén tới:
Lúc nãy ngồi một mình Triệu Đức Chiêu đã chuốc say bản thân, không chịu nổi nữa, nghe vậy vẫn miễn cưỡng uống liền ba chén, ợ ra một hơi rượu: “Bây giờ nói được rồi chứ?”
Hoàng chiêu nghi đứng dậy, đi về phía Triệu Đức Chiêu, hơi nghiêng nghiêng, miệng nhỏ phả ra luồng hơi nóng vào tai hắn: “Hiện giờ ta say rồi, không muốn nói, sáng mai, khi mặt trời còn chưa lên, ngươi tới dốc núi nơi có cây hòa cổ thụ, ta sẽ nói với ngài.”
“Bây giờ nói không được sao?” Triệu Đức Chiêu quẫn bách: ” Trời chưa sáng cô nam quả nữ gặp nhau, người ta biết không hay.”
“Không được, vì ta còn có thứ liên quan cho ngài xem, ngài không muốn thì thôi ta không miễn cưỡng.” Hoàng chiêu nghi xoay người rời lều, trước khi biến mất còn xoay người nháy mắt với hắn một cái: