Phần 475: Có lời muốn nói. (1)
Tâm trạng của Triệu Quang Nghĩa rất tốt, ông ta không ít thủ hạ tài cán, nhưng tri âm không có, ý kiến của Hoa Nhị không qua hữu ích, quý ở tấm lòng nàng: “Không hề, không hề, nàng nói đúng đó, vài ngày nữa thi điện rồi, trẫm đang có ý mở rộng cuộc thi, tăng thêm người đỗ đạt, để những người đó cảm kích trẫm, sau này vì trẫm làm việc.”
“Á, vài ngày nữa thi điện rồi sao?”
“Ừ xưa nay luôn cử hành vào tiết xuân phân.”
“Vậy là ngày kia rồi.” Hoa Nhị chợt ỉu xìu:
Triệu Quang Nghĩa lại nắm tay nàng: “Nếu ái phi thấy không ổn thì trẫm chọn ngày khác.”
“Không không, đây là đại sự, khảo sinh đều chuẩn bị kỹ càng đợi ngày trọng đại, nếu sửa đổi sẽ ảnh hưởng không tốt. Thiếp không phải thấy không ổn, mà là chẳng dễ gì được ra ngoài du ngoạn, muốn cùng quan gia chơi thêm vài ngày, lại quên mất quan gia công vụ bận rộn.” Hoa Nhị nhanh chóng mỉm cười, song hơi gượng:
Mỗi ngày Hoa Nhị càng quyến luyến ông ta, Triệu Quang Nghĩa vui lắm: “Nguyện vọng của ái phi cũng là nguyện vọng của trẫm, phải du ngoạn một tháng mới đủ.”
“Quan gia chiều thần thiếp quá rồi, nhưng thi điện thì làm sao?”
“Khà khà, tìm một vị hồng nho bác học thay thế là được, trước kia tiên đế bận rộn cũng làm thế.”
Hoa Nhị rối rít lắc đầu: “Không được, quan gia chọn người để sau này dùng, sao có thể kiếm người làm thay, các vị lão tiên sinh làm giám khảo có lẽ chọn được đạo đức không sai, nhưng sao đảm bảo là người đồng lòng với quan gia. Phải là người đồng lòng dùng mới thuận tay.”
“Ái phi nói phải lắm.” Triệu Quang Nghĩa lờ đờ say, gật gù cho gọi Lãnh Nghệ vào, nói: ” Lãnh ái khanh văn tài hơn người, hai bài thơ khanh làm tiết Nguyên Tiêu đã truyền khắp kinh thành, giới sĩ lâm khen ngợi không thôi. Thay trẫm khảo nghiệm sĩ tử được không?”
Lãnh Nghệ khom người thi lễ, mặt trang trọng nói: “Đó sẽ là vinh quang vô thượng của thần, nhưng chuyện này quan gia không nên để người khác làm, nếu không sĩ tử cảm tạ ân đức chủ khảo chứ không phải quan gia nữa. Cho nên thi điện có thể trì hoãn chứ quan gia tuyệt không thể để người khác làm thay, thần không phải đang thoái thác, quan gia minh xét.”
“Lãnh ái khanh nói phải làm, cứ làm vậy đi, Kế Ân, truyền chỉ…”
Triệu Quang Nghĩa rất hài lòng, bên cạnh có những người trung thành thế này còn lo gì chứ, sau đó càng uống sướng khoái, chẳng mấy chốc nhìn một thành hai.
Lát sau Lãnh Nghệ lấy cớ đau bụng rời lều, chui vào trong rừng, không ai để ý, lần mò bóng đêm biến mất.
Chừng một tuần trà, Lãnh Nghệ tới trước lều của Hoàng chiêu nghi, thị nữ Hải Đào thấy y tới vội ra ngoài gác, Lãnh Nghệ nói lớn: “Quan gia sai thần tới rót rượu cho nương nương.”
Nói rồi tới gần rót rượu thì thầm vài câu.
Hoàng chiêu nghi bình thản nói: “Ngươi về tạ ơn quan gia cho bản cung.”
“Thần tuân lệnh.”
Lãnh Nghệ đi ra rất nhanh, dù ai thấy cũng không thể nghi ngờ gì cả.
Ở căn lều khác, Triệu Đức Chiêu cũng uống say rồi, bữa tiệc này hắn uống vừa vui vừa buồn.
Lòng hắn cứ thấp thỏm, như có chuyện gì sắp xảy ra, khi quan gia mất tích, tể tướng tới nói với hắn, nước không thể một ngày thiếu vua, cần nghĩ kế vẹn toàn. Hắn rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn. Nhiều lúc đêm khuya vắng lặng, hắn tiếc lắm, nếu ngày phụ hoàng giá băng mà hắn ở nội đình thì hoàng vị là của hắn, khi đó người phải nhìn mặt hắn mà làm việc là tam thúc rồi.
Giờ hắn từ lời ăn tiếng nói đều rất cẩn thận, sợ khiến quan gia kiêng kỵ, nhưng quan gia không vì thế mà buông lỏng cảnh giác với hắn.
Cuộc sống này tới bao giờ mới kết thúc.
Đang trút tâm sư vào rượu thì Tiết Cư Chính, Thẩm Luân, Sở Chiêu Phụ, Tào Bân tới. Triệu Đức Chiêu sợ quan gia cho rằng mình câu kết bè phái, có ý đồ bất lợi, nhưng hắn muốn hỏi rõ chuyện trước đó, nên mời họ ngồi xuống.
Bốn người vốn chỉ định mời rượu theo lễ tiết, họ từ lều Triều Quang Nghĩa cùng đi ra cho nên thuận tiện tới, tính đi ngay, nhưng Triệu Đức Chiêu giữ lại, không tiện từ chối.
Phó tòng mang thịt nướng lên, năm người vừa ăn vừa uống không nói gì cả, ngay Tào Bân thường ngày hay nói cũng im lìm.
Ngược lại Thẩm Luân cười: “Sao vậy, vừa rồi ở chỗ quan gia không nói, giờ ở chỗ vương gia cũng không nói là sao?”
Tào Bân ngửa cổ uống cạn cốc rượu đập mạnh xuống bàn: “Nói cái gì, còn cái gì mà nói… Vì một nữ nhân mà bỏ cả đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đem quân lương tích lũy đi đào cái ao chó má. Chuyện đó mà cũng làm ra được, lão tử nghĩ không thông, nghĩ không thông.”
Thẩm Luân ra hiệu đừng lớn tiếng, sau đó ra ngoài bảo thị nữ tránh xa, tạm thời không cần mang đồ ăn lên.
Tào Bân uống khá nhiều rồi, không giữ được mồm nữa: “Sợ cái gì, lão tử năm xưa lên chiến trường đã xác định sống thêm ngày nào lãi ngày đó. Sự nghiệp vĩ đại của tiên đề không thể mất trong tay một nữ nhân, ta đi chém chết con hồ ly tinh đó, để quan gia hạ chỉ bắc phạt! Ta làm binh tốt đi đầu, đánh thẳng thượng kinh nương Liêu, không ai được cản ta.”
Nói rồi cầm dao xẻo thịt trên bàn, lão đảo mà đi, đi tới cửa lều không ai cản, la hét: “Này, các ngươi sao thế hả, ta đi giết người đấy, không nghe thấy à?”
Đám Sở Chiêu Phụ biết ông ta chỉ được cái mồm thôi, cười: “Thôi ngồi xuống uống rượu ăn thịt đi, trên chiến trường giết người chưa đủ à?”
“Lão tử giết người quá nhiều rồi nên chẳng sợ gì nữa.” Tào Bân nói thế nhưng lại quay về xẻo thịt ăn: ” Ăn uống đã, giết người không vội.”
Tiết Cư Chính mặt già âu lo: “Không thể để quan gia làm bừa, phá hoại sự nghiệp của tiên đế, vương gia là tam ti sứ, sao không thuyết phục quan gia, cái ao này không xây được, có xây thì vài trăm mẫu là đủ rồi, hơn nữa xây bên Biện Hà không phải tiện hơn sao?”
Nghe Tiết Cư Chính không ngờ lại còn trách mình vì không ngăn cản đào cái ao ngớ ngẩn kia, Triệu Đức Chiêu cười khổ: “Sao ta không nói, vì ta nói quá nhiều nên bây giờ quan gia rất lãnh đạm với ta, còn liên tục mỉa mai châm chọc mỗi khi có cơ hội đấy. Hơn nữa vì địa điểm có thực ấp của ta, đệ đệ ta và Khai Bảo hoàng hậu, quan gia có cớ nói ta tiếc, làm sao ta dám nói nhiều.”