Phần 474: Cân quắc tu mi
“Quan gia cưỡi ngựa đi mất, mọi người tìm khắp nơi không thấy, thiếp cuống cả lên, Vũ Công quận vương tới an ủi thiếp, nhưng thiếp nghe lời hắn nói, càng sợ tới phát khóc…” Hoa Nhị nói tới đó giọng nghẹn lại:
Triệu Quang Nghĩa càng đau lòng, hận không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi, ôn nhu hỏi: “Hắn nói gì mà làm Hoa Nhị của trẫm khóc thế?”
Hoa Nhị lí nhí: “Hắn, hắn nói… Nếu quan gia có mệnh hệ gì, hắn sẽ chiếu cố thần thiếp, bảo thần thiếp đừng lo.”
Triệu Quang Nghĩa mắt trợn tròn: “Hắn dám nói thế à?”
“Vâng, thần thiếp cũng thấy hắn nói quá ngỗ nghịch, vội trách hắn sao lại nói thế, quan gia chỉ đi săn thôi, có chuyện gì được? Hắn nói bâng quơ cái gì mà trời gió mưa thất thường, người có họa khó họa khó đoán…”
Lãnh Nghệ khiếp sợ quay sang nhìn Triệu Quang Nghĩa, hai người hiển nhiên đang nghĩ tới cùng một vấn đề, nhưng Triệu Quang Nghĩa bình thản hơn nhiều: “Khanh suy nghĩ đơn giản rồi, nếu chỉ vì một nữ nhân, hắn đâu liều lĩnh tội mất đầu như thế. Giả sử khi đó hắn gây cho trẫm một vết thương nặng, nhưng không chết ngay, trẫm quay trở về, khanh gánh hết tội, hiểu chưa? Chỉ là trẫm không nghĩ tới Vũ Công quân vương có tham gia thôi, hừ.”
Vương Kế Ân lẩm bẩm: “Thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Triệu Quang Nghĩa mặt âm trầm: “Trừ khi hắn công nghiên làm chuyện đại nghịch, nếu không trẫm không làm gì được, dù sao hắn là nhi tử của tiên đế. Chỉ một ả Đát Cơ đã gây phiền toái lớn như vậy, huống hồ là hắn, đương nhiên hắn dám làm.”
Lãnh Nghệ thì thở dài: “Làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tìm cái chết thôi.”
Hoa Nhị ngơ ngác hỏi: “Quan gia, mọi người đang chơi đoán đố à, sao thần thiếp chẳng hiểu gì?”
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả: “À, trẫm vừa rồi nghĩ tới ít chuyện, thuận miệng mà nói thôi.”
Hai người cạn chén.
Vương Kế Ân tới rót rượu, Lãnh Nghệ rót rượu, thoáng cái như chưa từng có chuyện gì.
Triệu Quang Nghĩa đợi một lát lại hỏi: “Lúc đó ngoài Vũ Công quận vương ra, còn ai nói gì nữa không?”
Hoa Nhị khẽ nhíu mày: “Không ạ, hắn nói xong đi ngay, vì Tiết Chư Chính và Sở Chiêu Phụ đi về phía hắn, rồi ba người họ đi cùng nhau.”
“Hoa Nhị, nàng nghĩ cho kỹ hộ trẫm, bọn họ nói gì, chuyện này rất quan trọng.”
“Thiếp lúc đó chỉ lo cho quan gia thôi, đâu để ý họ nói gì, lúc đó hình như là một trong hai người họ nói, gì mà một ngày không thể thiếu, nghe có vẻ khẩn cấp lắm, rồi thiếp không nghe rõ…”
Là “nước không thể một ngày thiếu vua”, sắc mặt Triệu Quang Nghĩa càng thêm khó coi: ” Là ai nói?”
“Là giọng hơi già… Thiếp thực sự không nghe rõ mà, lúc đó còn cầu khẩn Bồ Tát phù hộ quan gia, nếu có kiếp nạn gì, để cho Hoa Nhị chịu… Quan gia, chuyện đã qua rồi, không nói nữa được không, thần thiếp không muốn nhờ lại lúc đó đâu.” Hoa Nhị nước mắt ngắn dài, có chút khẩn cầu:
“Đúng, đúng! Uống rượu, uống rượu thôi, hôm nay không nói chính sự, chỉ bàn chuyện gió trăng…” Triệu Quang Nghĩa miệng thì cười, đôi mắt chỉ có sự lạnh lẽo âm độc:
Bên ngoài kia tiếng đàn ca sáo nhạc vẫn vang lừng, tiếng cười nói rộn ràng, che đi lời trò chuyện trong lều, dù người cùng lều cũng không nghe rõ, đừng nói người ngoài. Nhưng Lãnh Nghệ và Vương Kế Ân vẫn trao đổi ánh mắt với nhau, cùng đứng dậy đi ra ngoài lều.
Lúc quay về Vương Kế Ân khẽ lắc đầu, Lãnh Nghệ thì nói nhỏ: “Đệ thấy một người sau lều, vừa thấy đệ ra thì chạy vào rừng.”
“Thấy mặt không?”
“Chỗ đó khuất, đệ không thấy, nhưng nhận ra y phục, là một điển lại.”
Lần này đi theo du xuân chỉ có thị tòng, riêng Triệu Đức Chiêu vì còn công tác nên có thuộc hạ, nên nếu không phải cung nhân thì rất có thể là người của hắn.
Triệu Quang Nghĩa vừa nghe đã nổi giận: “Thằng nhãi giỏi lắm, dám phái người nghe trộm trẫm, trẫm phải hỏi cho ra nhẽ.”
“Quan gia!” Hoa Nhị vội kéo ông ta lại: ” Chúng ta đâu bắt được người, qua gia có hỏi, hắn thà chết không nhận, đâu thể làm được gì? Lúc này truyền ra quan gia tranh chấp vương gia, người ngoại sẽ nghị luận thế nào?”
Triệu Quang Nghĩa nhất thời uống say mới nói thế, hiện tranh luận ông ta và Triệu Đức Chiêu ai mới xứng đáng kế vị vẫn chưa dứt, giờ lại đi tranh cãi với hắn, chẳng phải lại để thổi bùng lên nghị luận à, tranh cãi càng nhiều, người ta sẽ luôn không quên còn một người có thể kế vị.
Hoa Nhị đỡ ông ta ngồi xuống: “Quan gia bớt giận, không cần tranh hơn thua nhất tời, chúng ta tính kế lâu dài mới được.”
Chuyến đi lần này tuy xảy ra nhiều chuyện, nhưng thu hoạch cũng không hề nhỏ, Triệu Quang Nghĩa tranh thủ nắm tay Hoa Nhị vuốt ve: “Ái phi nói phải lắm, cần tính kế lâu dài, ái phi có kế sách nào hay chăng?”
Hoa Nhị làm bộ hờn dỗi rụt tay: “Quan gia trêu người ta, người ta nào biết chuyện triều chính mà có kế sách nào.”
“Nào có, nàng là tri âm của trẫm, một lòng nghĩ cho trẫm, trẫm muốn nghe chủ ý của nàng.”
“Quan gia nói thế, Hoa Nhị càng không dám nói.”
Bộ dạng làm nũng của càng khiến ông ta điên đảo, Triệu Quang Nghĩa muốn chảy nước miếng: “Ái phi cứ nói không sao cả, trẫm muốn nghe thật mà.”
Vương Kế Ân và Lãnh Nghệ biết ý, cùng nhau ra ngoài.
Hoa Nhị lúc này mới nói: “Thần thiếp thực ra không có chủ ý gì, chỉ nghĩ, nếu đại thần không đồng lòng với quan gia, vậy đưa họ tới vùng xa xôi không quan trọng, lại dùng người một lòng với quan gia, phò tá quan gia, vậy không phải được rồi à?”
Tuy ý nghĩ này ngây thơ đơn giản, nhưng làm Triệu Quang Nghĩa vui vẻ, vì chỉ người thực sự vì ông ta mới nghĩ thế: “Trẫm cũng muốn lắm, nhưng đại thần trong triều quan hệ phức tạp, nhiều người còn thông gia với hoàng gia, cung sinh cùng diệt, rứt một sợi tóc chấn động toàn thân. Thân tín của trẫm cũng không ít, đều là mạc liêu trong vương phủ của trẫm, chỉ là không thể đề bạt quá cao, nếu không bị người ta nghị luận.”
“Thiếp thấy quan gia tay nắm trọng binh, muốn làm là làm, ai muốn nói cứ nói, chỉ nói chẳng làm được gì. Nếu không thì đợi bắc phạt, quan gia đánh thắng vài trận, uy danh lẫy lừng, khi đó ai dám không nghe? Nói ra nói vào rắc một cái.” Hoa Nhị khẽ chém tay xuống:
“Ha ha ha!” Triệu Quang Nghĩa cười dài: ” Ái phi còn có khí thế hơn trẫm, quả nhiên cân quắc không kém nam nhi.”
“Quan gia trêu thiếp, đó chỉ là ý kiến phụ nhân mà thôi.”