Phần 472: Mưu kế thâm độc
Triệu Quang Nghĩa nghe tiếng hô của hắc y nhân thì phẫn nộ vô cùng, ông ta thân mang võ công, sao chịu chết dễ dàng, hắc y nhân vừa xông tới thì một chiêu trong Thái Tổ Trường Quyền đã luyện thuần thục chục năm tung ra. Hắc y nhân bị đám trúng ngực, á một tiếng, lăn lông lốc xuống dốc.
Con ngựa của ông ta rất khôn, chủ ngã rồi không chạy mà vẫn ở bên, Triệu Quang Nghĩa nhanh như cắt nhảy lên mình nghĩa, ném cho Lãnh Nghệ một ánh mắt âm độc rồi phóng đi, miệng hô to: “Hộ giá! Hộ giá!”
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lãnh Nghệ phóng ngựa ở phía trước, chỉ nhìn chứ không kịp phản ứng… Nhưng trong tích tắc y đoán ra, mục tiêu của thích khách không phải là Triệu Quang Nghĩa, mà là y.
Đây là âm mưu vô cùng ác độc, không chỉ hại y mà là hại cả nhà, Lãnh Nghệ lạnh người.
Lúc này tên hắc y nhân vốn trúng đòn mạnh gục ngã đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại còn cười lạnh với Lãnh Nghệ, sau đó xoay người phóng đi.
“Long Huýnh!”
Nghe tiếng quát, người kia sững sờ, từ từ quay lại, quả nhiên là Long Huýnh, thi triển khinh công lao về phía Lãnh Nghệ: “Ta vốn định cứ thế mà đi, để quan gia giết chín tộc của ngươi là đủ, không ngờ ngươi nhận ra ta, vậy thì ta không thể tha ngươi nữa rồi.”
Lãnh Nghệ quỳ xuống, dập đầu liên hồi: “Long huynh đệ, trước kia là ta sai, ta thỉnh tội với ngươi, ngươi tha cho ta, ta không muốn chết…”
Long Huýnh đắc ý lắm, thảo cả khăn che mặt ra, tới gần bên Lãnh Nghệ vỗ vỗ vai y, hưởng thụ thú vui mèo vờn chuột: “Yên tâm, ta sẽ cho ngươi toàn mạng, nhìn cái cây kia thế nào, ta treo ngươi lên đó, coi như ngươi sợ tội tự sát… Á…”
Chưa dứt lời thì tiếng kêu thảm vang lên, Long Huýnh ôm hạ bộ gục xuống, người cong lại như con tôm, mặc trắng bệch, mắt toàn lòng trắng.
Với võ công của Lãnh Nghệ, Long Huýnh trong trạng thái không chút phòng bị làm sao có thể thoát. Lãnh Nghệ chặt thêm một nhát vào gáy hắn, đánh ngất, nhặt liên hoàn thần nỏ, nhắm vào lưng bắn liền năm phát, trong đó ba phát vào chỗ không hiểm yếu, hai phát trúng gáy, Long Huýnh chỉ kịp co giật vài cái rồi chết ngay tức thì.
Lãnh Nghệ giết người xong thì toát mồ hôi hột, y vốn luôn đề phòng Long Huýnh, lúc nghe tin hắn bị thương ở chân không tham gia được buổi đi du xuân này là lờ mờ đoán được tên này có khả năng nhân cơ hội ám sát mình. Chẳng qua không ngờ hắn nghĩ ra trò giá họa hiểm độc thế này.
Vừa rồi Long Huýnh chạy đi, y sẽ chết thảm, còn liên lụy vô số người, cho thấy kẻ này ác độc thế nào, chết chưa hết tội.
Không chậm trễ lấy một giây, Lãnh Nghệ vội lên ngựa chạy theo phương hướng Triệu Quang Nghĩa vừa đi, phóng ngựa hết tốc lực gọi lớn: “Quan gia, sát thủ bị thần bắn chết rồi, hắn chính là Long Huýnh, muốn gài bẫy hại thần…”
Chuyện này thực ra còn cơ hội, vì dù y bị bắt cũng không bị giết ngay, bọn họ sẽ còn muốn tra ra xem ai đứng sau y, nhưng nếu để Triệu Quang Nghĩa về tới nơi lập tức lệnh bắt hoặc giết cả nhà mình thì không biết chuyện gì xảy ra.
Triệu Quang Nghĩa kỵ thuật hơn xa y, chạy một quãng vẫn không thấy bóng dáng ông ta đâu, càng chạy càng sợ, liên tục hét không dám ngừng: “Quan gia, sát thủ bị thần bắn chết rồi, hắn chính là Long Huýnh, muốn gài bẫy hại thần…”
Nơi này Lãnh Nghệ chưa quen đường, nãy giờ truy đuổi con hươu không để ý, đâm ra chỉ có thể nhớ mang máng phương hướng, vừa chạy vừa hô, càng để lâu chuyện này càng nguy hiểm, lòng thực sự sợ hãi, đến giọng cũng lạc đi.
Y chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Đột nhiên trên một cái cây có tiếng gọi: “Trẫm ở đây.”
Lãnh Nghệ giật nảy mình, ghìm cương lại, chỉ thấy Triệu Quang Nghĩa trên tàng cây cao, mừng muốn phát khóc, vội nhảy ngay xuống ngựa, quỳ rạp xuống: “Quan gia! Thần hộ giá bất lực, xin quan gia trị tội.”
Thì ra là Triệu Quang Nghĩa rất kinh nghiệm, ông ta phóng ngựa một đoạn thì rời ngựa, tìm một chỗ trốn, bởi vì không biết thích khách có bao nhiêu tên, nếu chạy bừa có khả năng đâm đầu vào thẳng chỗ bọn chúng. Cho nên ông ta mới đuổi ngựa chạy tiếp dụ địch, còn mình trốn trên cây đợi cấm quân tới.
Không ngờ đợi một lúc thì nghe thấy tiếng Lãnh Nghệ, lửa giận bùng lên, định tự tay bóp chết y mới hả. Sau đó lại nghe rõ tiếng y la hét, nói hung thủ là Long Huýnh, càng bất ngờ, lập tức đoán chuyện này hẳn có nguyên cớ. Lãnh Nghệ không biết võ công, lại không nhìn thấy y mang binh khí, bốn xung quanh không có ai khác. Ông ta không sợ, tay đã thủ sẵn mấy cục đá, chỉ cần y có chút hành vi khác thường nào giết ngay. Thế lên mới lên tiếng.
Lúc này nhìn Lãnh Nghệ đã xuống ngựa, quỳ dưới đất, Triệu Quang Nghĩa vẫn cẩn thận không tới gần, quát hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
“Vừa rồi thích khách bị quan gia đấm ngã xuống đất, thần thừa cơ dùng nỏ bắn hắn từ phía sau, giết chết hắn khi hắn đang bỏ chạy! Khi chạy tới lột khăn che mặt của hắn ra mới biết là Long Huýnh, hiểu ra là hắn muốn hại thần.”
“Vì sao hắn muốn hại ngươi?”
“Vì Khai Bảo hoàng hậu không biết vì sao hứa giả hộ vệ thiếp thân là Thành Lạc Tiệp cho hắn, nhưng Thành cô nương rất ghé thói háo sắc của hắn. Hơn nữa Thành cô nương theo vi thần phá án, lâu ngày sinh tình cảm, cùng thần hẹn thề cả đời. Vi thần thương lượng với Long Huýnh, muốn hắn thoái hôn, thực ra hắn chưa hạ sính lễ, chưa tính là thoái hôn, hắn không chịu, còn uy hiếp thần, nói đây là ý của Khai Bảo hoàng hậu, nếu thần không chịu buông tay sẽ bẩm báo lên trên, cho thần biết mặt. Thần không ngờ hắn âm độc như thế, muốn mượn tay quan gia hại cả nhà thần.” Lãnh Nghệ dập đầu lia lịa, nói liền một hơi, sợ nếu không nói rõ thì không còn cơ hội nữa:
Triệu Quang Nghĩa vẫn hết sức cảnh giác quan sát xung quanh, một tay cầm đá giấu sau lưng, từ từ tới gần con ngựa của Lãnh Nghệ, chỉ cần có biến cố, ông ta sẽ chạy ngay: “Làm sao trẫm biết không phải ngươi thông đồng với Long Huýnh, nay âm mưu thất bại giết hại đồng bọn, quay lại lừa trẫm?”
Lãnh Nghệ biết hôm nay không thuyết phục được ông ta, dù thoát chết cũng bị nghi kỵ, khi đó vô cùng phiền hà: “Thần trung với quan gia, có nhật nguyệt chứng giám. Nếu thần và hắn thông đồng hại quan gia, vừa rồi hắn trực tiếp ra tay, cớ gì còn cố tình hỏi thần có giết hay không như thế?”
“Vả lại với võ công của hắn, trong lúc có chuẩn bị, quan gia sao có thể chỉ dùng một chiêu đã khống chế được rồi? Rõ ràng là cố ý hãm hại thần. Nếu thần muốn hại quan gia, ắt kiếm lý do không có mặt ở đó, nếu không quan gia có mệnh hệ gì, cả nhà thần bị liên lụy. Thần thông đồng với hắn không phải là hại bản thân, hại luôn cả nhà mà không được gì sao? Xin quan gia minh xét.”