Phần 470: Tranh luận
“Ai nói trẫm quên, trẫm xây Kim Minh Trì, dụng ý còn là ở chỗ khác, chẳng qua là danh nghĩa sẽ không nói ra ngoài mà thôi.” Triệu Quang Nghĩa hừ một tiếng, thực ra nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta cũng không muốn nhắc tới nguyên do này: ” Đó là huấn luyện thủy quân!”
“Thủy quân?” Quả nhiên vừa nghe Triệu Quang Nghĩa muốn đào ao luyện thủy quân, Tào Bân kêu lên kinh ngạc, là một chiến tướng theo Triệu Khuông Dân chinh chiến khắp nơi, rất am hiểu binh sự, đi tới nói: ” Quan gia, Bắc Hán với Đại Liêu đều trong lục địa, cần chiến thuyền làm gì?”
Triệu Quang Nghĩa kỳ thực chẳng tán đồng ý tưởng này, cho nên ông ta chưa từng nghĩ sâu hơn, đem ra làm lý do đối phó còn được, nhưng nếu muốn lấy đó làm lý do chính thuyết phục người khác thì không biết phải nói sao cho hợp lý?
Không ngờ người lên tiếng là Hoa Nhị: “Nếu chúng ta có thể kiến lập được đội thủy quân vạn người, khi đại quân bắc tiến, thủy quân có thể men theo bờ biển tấn công Cẩm Châu, Lai Châu, Thần Châu.”
“Kẻ địch không phản kháng mạnh, có thể đánh thẳng vào trung kinh, đông kinh của địch, khiến địch phải quay đầu ứng phó, không thể kiêm cố hai đằng. Nếu như địch kháng cự quá mạnh có thể lên thuyền rút lui, địch đuổi không tới. Quyền chủ động nắm hết trong tay chúng ta. Nếu tính hình tệ nhất, bắc phạt bất lợi, chúng ta có hồ lớn phía bắc này ngăn cản thiết kỵ của chúng tràn tới kinh thành.”
Nữ nhân bàn việc binh, không cần biết đúng sai, nghe đã chẳng lọt tai, Tiết Cư Chính phủ định: “Lời nương nương thật khó tưởng tượng.”
“Ha ha ha, chính bởi không ai nghĩ tới thế nên mới là kỳ binh của trẫm, nếu chúng ta có một đại quân thủy quân mười vạn người, chẳng phải cũng có ưu thế tiến lui tự nhiên như quân Liêu sao?” Triệu Quang Nghĩa vốn chỉ bênh vực Hoa Nhị phu nhân, nhưng nói tới đây chính ông ta cũng thấy đây là chủ ý cực hay, tấn công lục địa, quân Tống chẳng có ưu thế gì so với nước Liêu, lại thua thiệt về kỵ binh, nếu dùng thủy quân lại chính là yếu điểm của Liêu, sẽ là ưu thế lớn:
Khai Bảo hoàng hậu cau mày không vui: “Hoa Nhị muội muội, nội đình không can dự chính sự, quốc quân đại sự, phu nhân chúng ta không nên nghị luận là hơn.”
“Vâng!” Hoa Nhị cúi đầu đáp:
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả, nhân thể xác lập luôn chuyện này: “Kim Minh Trì là của Hoa Nhị quý phi, nàng đưa ra chủ ý không tính là can dự chính sự.”
Khai Bảo hoàng hậu người khẽ run một cái, nhún eo thi lễ: “Vâng!”
Tiết Cư Chính còn chưa bị thuyết phục: “Quan gia, chủ trương kiến lập thủy quân quả là không tồi, sao không giao xu mật viện nghiên cứu, nếu được, có thể kiến lập ở một dài Đăng Châu, nơi đó có biển, chẳng phải tiết kiệm hơn sao? Cần gì phải xây dựng Kim Minh Trì cho tốn kém.”
Triệu Quang Nghĩa lớn tiếng nói: “Trẫm đã nói xây dựng Kim Minh Trì còn là để khen thưởng cho Hoa Nhị quý phi, ngoài ra còn là một đạo phòng tuyến ngăn thiết kỵ quân Liêu nam hạ, ngươi lại đặt ở ngoài biển, chẳng lẽ không nghe lời trẫm vào tai? Huống hồ quân cơ đại sự, ngươi là tể tướng không phải xu mật sứ, muốn quản cả việc này nữa à?”
Tiết Cư Chính thất kinh vén áo bào quỳ xuống: “Thần biết tội.”
Đặc điểm chính trị lớn nhất của Đại Tống là phân quyền, tể tướng Đại Tống không còn quyền lực như thời Đường nữa rồi, chứ đừng nói tới thời Hán. Bọn họ chỉ phụ trách hành chính, tài chính có tam ti, binh quyền có xu mật viện. Ba nơi này không được can thiệp lẫn nhau, tránh quyền lực tập trung uy hiếp tới hoàng quyền. Hoàng đế kỵ húy nhất là ba người này muốn can thiệp vào việc của nhau.
Cho nên vừa nghe thế Tiết Cư Chính biết mình nhất thời nóng ruột phạm vài đại kỵ, không dám nói nữa.
“Thần cho rằng lời Tiết đại nhân có lý nhất định, một khi xây dựng Kim Minh Trì, e dùng hết tích góp bao năm, chúng ta không còn sức bắc phạt nữa.” Sở Chiêu Phụ khom người nói: ” Xin quan gia cân nhắc.”
Tào Bân thấy quan gia nhìn mình, khéo léo tránh đi: “Chuyện quá gấp gáp, thần chua kịp suy nghĩ kỹ càng, nhưng chuyện trọng đại, không thể làm cẩu thả.”
“Lô khanh thấy sao?” Triệu Quang Nghĩa điểm danh:
Lô Đa Tốn là trung thư thị lang, bình chương sự, tức là thứ tướng, là người cẩn trọng ăn nói, từ đầu tới giờ không nói gì: “Hoa Nhị nương nương vì tiên đế mà tu hành nhiều năm, xứng đáng khen thưởng, xây dựng Kim Minh Trì ắt sẽ tăng thêm một thắng cảnh cho kinh thành. Ngoài ra quan gia và nương nương còn muốn dùng để huấn luyện thủy quân, dụng ý sâu xa, chu toàn mọi mặt.”
Triệu Quang Nghĩa vô cùng hài lòng, chuẩn bị truyền chỉ thì Tiết Cư Chính khấu đầu: “Quan gia, chuyện trọng đại, không nên tùy tiện quyết định.”
“Ngươi nói trẫm tùy tiện?”
“Thần không dám, nhưng nếu đem hết tích góp mười mấy năm qua của quốc gia xây dựng Kim Minh Trì, một khi chiến sự nổ ra, quốc khố trống rống, vậy giang sơn Đại Tống nguy mất.” Tiết Cư Chính bi thiết nói to:
“Đủ rồi, Đại Tống ta có trăm vạn hùng sư, ngươi lại buông lời đáng sợ, bất chấp sự thật, rốt cuộc có ý đồ gì?” Triệu Quang Nghĩa quát:
“Thần một mực lo cho giang sơn xã tắc, không có ý gì khác.”
Bên này đang giăng co chưa có kết quả, Triệu Đức Chiêu đã cầm mấy tờ giấy chạy tới, trán toàn mồ hôi, khom người nói: “Thần tính toán sơ qua, chi phí tiền công và lương thực cho một vạn dân tráng trong vòng hai năm dự kiến tới hai nghìn vạn mân.”
Vậy tổng cộng là ba nghìn vạn mân rồi, toàn bộ quân phí tích góp được hiện nay có 2800 vạn mà thôi, tức là có lấy ra cũng không đủ, Triệu Quang Nghĩa vốn bị đám đại thần phản đối, giờ kinh phí đột nhiên tăng gấp bội, tình thế càng khó, phất tay với đám phi tần hậu cung: “Trừ Hoa Nhị quý phi, tất cả lui ra.”
Ánh mắt ông ta liếc về phía Hoa Nhị, Hoa Nhị chỉ nói một câu không còn can dự vào câu chuyện nữa, lúc này tham lam ngắm nhìn cảnh sắc núi rừng, cứ như con chim sẻ vàng nhốt trong lồng lâu năm, rốt cuộc thả về với tự nhiên, rốt cuộc chỉ là ngày vui ngắn ngủi, muốn tranh thủ nhìn càng nhiều càng tốt.
Triệu Quang Nghĩa rốt cuộc ra quyết định: “Thế này đi, dùng dân công 40 vạn, còn lại dùng cấm quân kinh thành, như vậy tiết kiệm được một nửa…”
Sở Chiêu Phụ ngăn cản ngay: “Vạn vạn lần không thể, cấm quân là tinh nhuệ phòng thủ kinh sư, nếu đi đào ao khổ lực, ai sẽ bảo vệ kinh sư?”
Đám tể chấp đồng loạt quỳ xuống phụ họa, mong quan gia thu hồi lời nói.