Phần 468: Hành trình du xuân. (1)
“Thần không nhầm người đâu.” Lãnh Nghệ điềm nhiên nói: ” Nương nương dám ở ngay trong Nam Kha Tự, xung quanh là bao tai mắt, ngay bên cạnh quan gia, tư thông với nhị hoàng tử, không có lá gan cùng tính cách truy cầu kích thích thì không làm được. Một người có tính cách này sao mà chịu sống bổn phận yên bình, nhất định them dự nhiều chuyện hấp dẫn.”
Hoàng chiêu nghi nhìn chằm chằm Lãnh Nghệ hồi lâu: “Ngươi biết nhìn người đấy.”
Lãnh Nghệ thở hắt ra, cảm thán: “Muốn sống sót ở nơi này phải thế thôi, nương nương hiểu mà, thần không phải nhắm vào nương nương, chỉ tìm cách bảo vệ bản thân thôi.”
Hoàng chiêu nghi trầm ngâm, nàng hiểu điều này, có thể cảm thông, y cũng đang cảnh cáo nàng, vì sống sót, y dám làm điều không muốn làm: “Vậy Lũng Tây phu nhân Lý thị, tuổi còn trẻ mà chết sớm, đáng không?”
Lũng Tây phu nhân Lý thị là người thứ ba trong bốn hoàng hậu của Triệu Quang Nghĩa, được phong hiệu này khi ông ta chưa đăng cơ, nàng sinh cho Triệu Quang Nghĩa ba đứa con, hai nữ nhi đầu tiên chết yểu, duy nhất nhi tử Triệu Hằng còn sống. Chính là Tống Chân Tông sau này. Sau khi nàng chết, được phong là Nguyên Đức hoàng hậu.
Lãnh Nghệ chưa biết tầm quan trọng của tin này thế nào: “Cứ phải nghe mới biết.”
“Ngươi đã có chuẩn bị mà tới, khẳng định nghe được ít phong thanh rồi, chắc chắn là quan trọng.” Hoàng chiêu nghĩ thấp giọng kể:
Lãnh Nghệ im lặng nghe hết gật đầu: “Mặc dù nương nương cũng không biết là ai mưu hại Lũng Tây phu nhân, nhưng nghi ngờ rất có lý. Thần phải điều tra đã rồi mới xác định có giá trị hay không… Được vậy yêu cầu thứ hai, ta muốn nương nương quyến rũ vài người.”
“Vài người?” Hoàng chiêu nghi suýt đứng bật dậy: ” Ngươi nghĩ bản cung là ai?”
Lãnh Nghệ không trả lời mà đi tới thì thầm mấy cái tên vào tai nàng.
Hoàng chiêu nghi giật mình: “Bọn họ sao?”
“Ừ, đừng nói là nương nương không muốn.”
“Có người muốn cũng có người ta không muốn, thôi được, ngươi đã nắm được điểm yếu của ta, ngươi nói xem phải làm thế nào?”
Hai người cùng thương thảo một hồi, khi Lãnh Nghệ rời đi, Hoàng chiêu nghi như nổi điên đập phá trong cung, độc ác thề: “Rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi chết thảm cùng cực.”
Lãnh Nghệ về tiểu viện tử của mình thì được Triệu Quang Nghĩ triệu kiến.
Đợi y thi lễ xong Triệu Quang Nghĩa không ngờ lại nói: “Mùi đàn hương trên người ngươi rất đậm, ngươi dâng hương ở Nam Kha Tự à?”
“Dạ.” Lãnh Nghệ hơi chột dạ, vờ ngửi ngửi che giấu: ” Thần không để ý, khi thần tới thì Hoa Nhị nương nương và Lăng Yên sư phụ đang tụng kinh, thần không tiện quấy nhiễu nên dâng hương cho Bồ Tát rồi đợi. Không ngờ bị đàn hương thấm vào người lúc nào không rõ.”
“Trẫm muốn được ở bên nàng lâu đến mức thấm đàn hương mà chẳng được đấy, ngươi thật có phúc.”
“Đó là phúc của quan gia mà, nếu không có quan gia hạ chỉ, thần mặt dày đi tìm nương nương thì đâu có phúc này.”
“Ừ, ngươi vất vả rồi.” Triệu Quang Nghĩa biết nói chuyện với Hoa Nhị khó thế nào, đến ông ta mà nàng còn chẳng nể mặt, huống hồ một thần tử như Lãnh Nghệ, thế nào cũng chịu vài ấm ức: ” Chuyện thế nào rồi?”
Lãnh Nghệ đem lời đã thông đồng với Hoa Nhị nói ra.
Triệu Quang Nghĩa cười khổ: “Chơi vài ngày không sao, trẫm mong mà chẳng được, phi tần đi theo cũng tốt, chỉ là mời mấy tể chấp, có cần không?”
“Nương nương nói, nếu Kim Minh Trì xây cho nương nương, nương nương tất nhiên muốn được mọi người thừa nhận, tương lai mới có thể yên tâm vào ở.”
Chuyện này vốn Triệu Quang Nghĩa để xây xong mới nói, lúc đó thành sự đã rồi, thế thì không ai phản đối được nữa. Không ngờ Hoa Nhị lại cẩn thận như vậy, ông ta thở dài: “Được rồi, còn gì nữa?”
“Nương nương nói, trăm vạn dân công nếu không được trả công, trong nhà sống vô cùng gian nan, thậm chí chết đói. Nếu như thế nương nương tu hành còn có ý nghĩa gì nữa.”
“Phát tiền công cho trăm vạn dân công chỉ là chuyện nhỏ, đây là số tiền rất lớn, trẫm phải suy nghĩ đã.”
Lãnh Nghệ chắp tay: “Thần cũng nói với nương nương, nếu mở tiền lệ này ra, sau này khó mà dừng lại, quan gia sẽ phải cân nhắc kỹ càng đồng thời bàn bạc với triều thần, mới quyết.”
“Nói rất tốt, thế nương nương trả lời thế nào?”
“Dạ, nương nương nói, quan gia suy nghĩ bao lâu cũng được, nương nương không vội.”
Triệu Quang Nghĩa nghe mà không cười nổi, nàng đương nhiên không vội, nhưng ông ta hết đợi được rồi.
Lãnh Nghệ lại nói: “Nương nương bảo, nếu tài lực không đủ gánh vác chi tiêu của dân tráng có thể rút một phần cấm quân tham dự, có thể tiết kiệm nhiều chi tiêu.”
Triệu Quang Nghĩa trầm ngâm: “Cấm quân à? Chủ ý này hay đấy, bọn chúng vốn có tiền, bình thường trừ huấn luyện ra cũng không làm gì. Chỉ là điều động cấm quân, e các đại thần không chịu.”
Vương Kế Ân nói vào: “Cấm quân là quân riêng của quan gia, quan gia sai bảo họ làm gì thì làm nấy, thần tử nói ra nói vào, chẳng lẽ muốn chỉ huy cả cấm quân của quan gia sao? Với lại nô tài thấy cấm quân thường ngày huấn luyện rất ít, ăn no lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, rảnh rỗi còn sinh chuyện không ít lần gây rắc rối cho quan gia. Nô tài thấy để họ hoạt động chút, giữ được quân lực, sau này tác chiến cũng có ích.”
“Đúng, nói rất đúng.” Triệu Quan Nghĩa nghe vậy thì không còn băn khoăn gì nữa, vỗ bàn quyết định:
Đám phi tần nghe nói lần này được theo quan gia xuất thành chơi xuân, ai nấy đều vui mừng hết sức, bọn họ quanh năm suốt tháng chỉ nhìn tường cung cấp cao vút với đình đài lầu các, nguy nga tới mấy cũng phát ngán. Tuy quan gia nói, lần này hành trang gọn nhẹ, trừ hoàng hậu và hoàng quý phi, mỗi người chỉ được mang theo ba tùy tùng. Thế là hơi ít, nhưng không ngăn cản được niềm vui của họ.
Hoàng hậu với hoàng quý phi đôi khi còn được theo hoàng đế tham dự các nghi thức, chứ phi tần khác chết di trong cung, không ít người từ lúc nhập cung tới giờ thậm chí chưa từng ra ngoài nửa bước, biết tin mừng tới phát khóc rồi.
Thế là cả nội đình trở nên rộn ràng, ai được đi thì vui mừng, ai không được đi thì ủ rũ.