Phần 467: Thay đổi thật rồi. (2)
Lãnh Nghệ đủng đỉnh ngắm cảnh, thật nhanh, thời gian trước còn có bão tuyết, lúc này không thấy chút nào dấu tích mùa đông nữa.
Chốc lát sau quả nhiên cung nữ đi ra mời y vào chính phòng, bên trong chỉ có hai người.
Ngồi trên nhuyễn tháp là một mỹ phụ ung dung cao quý, xinh đẹp không nói, đáng chú ý nhất là đôi mắt câu hồn nhiếp phách, loại nhìn thấy một cái khiến người ta nghĩ ngay tới chuyện giường chiếu. Chỉ là mặt mày có chút u sầu.
Bên cạnh nàng là cung nữ Hải Đào mà Lãnh Nghệ tra án từng hỏi chuyện.
Lãnh Nghệ trở tay đóng cửa phòng mới nói: “Thần bái kiến nương nương.”
Hoàng chiêu nghi không để ý tới hành vi đóng cửa rất vô phép của y, lạnh giọng hỏi: “Lãnh đại nhân có chuyện gì?”
Lãnh Nghệ ho khẽ nhìn Hải Đào, không nói.
“Nó là thị nữ thiếp thân của bản cung, không có chuyện gì bản cung cần giấu nó hết.”
“Tất nhiên, nương nương và nhị hoàng tử ở Nam Kha Tự cả đêm không ngủ, trời giá lạnh, còn do Hải Đảo thêm than, tất nhiên không có gì điều giấu nữa.”
Hoàng chiêu nghi vỗ mạnh tay vịn: “To gan, cái gì mà ta và nhị hoàng tử cả đêm không ngủ, ngươi nói rõ ràng cho ta, nếu không ta cáo trạng quan gia, diệt cửu tộc của ngươi.”
Lãnh Nghệ thong thả lấy trong lòng ra mấy tờ giấy gấp gọn gàng: “Đây là lời khai của hoàng tử, nương nương xem xong hẵng bẩm quan gia.”
Hoàng chiêu nghi mặt tái đi tức thì, nàng nghĩ nhị hoàng tử chết rồi, chuyện này vĩnh viễn thành bí mật, không ngờ có thứ lời khai gì đó nữa. Khi Hải Đảo nhận lấy đưa lên nàng mới sực tỉnh. Nhìn lướt qua một cái càng sợ hãi, chi tiết trong đó cơ bản đúng sự thực, chỉ có điều hắn nói là nàng dụ dỗ hắn, hai người mới thành gian tình.
Áaaaaa…
Không biết là lấy sức mạnh từ phẫn nộ hay sợ hãi, bàn tay nhỏ nhắn kia vậy mà liên tục xé toạc mấy tờ giấy tới khi chỉ còn mảnh vụn, thở dốc nhìn Lãnh Nghệ: “Vậy là hết rồi nhé.”
Lãnh Nghệ tủm tỉm cười: “Nương nương quá khẩn trương nên không nhận ra đó là bản sao rồi.”
Trên mặt Hoàng chiêu nghi tức thì hiện lên sát khí nhìn y chằm chằm.
“Nương nương đừng tốn công suy nghĩ làm sao giết thần, bản gốc không ở chỗ thần, mà ở một nơi an toàn, nếu thần có gì bất trắc, người đó sẽ lập tức đi lấy giao cho quan gia. Thật ngại quá.” Lãnh Nghệ ung dung nói:
Hoàng chiêu nghi rít lên: “Ngươi muốn cái gì?”
Lãnh Nghệ như chẳng nghe thấy, đấm lưng lẩm bẩm: “Đứng nói chuyện mỏi lưng, chắc là chỗ nương nương thiếu ghế nên không cho thần ngồi rồi.”
“Hải Đào, ban ngồi.”
Hải Đào vội mang cái ghế tròn có đệm gấm tới, đặt trước mặt Lãnh Nghệ. Lãnh Nghệ không ngồi mà lại nói: “Thần không quen nói chuyện cơ mật trước mặt người khác, cảm giác như bị người ta nhìn trộm vậy. Hay là đợi khi nào Hải Đào cô nương ra ngoài làm việc rồi thần lại tới.”
Hoàng chiêu nghi phất tay: “Hải Đào lui ra.”
“Vâng!” Hải Đào thở phào, nàng sợ nhất là biết mấy chuyện cơ mật, không cẩn thận chút là bị chặt đầu, lùi ra đóng cửa lại:
Lãnh Nghệ bấy giờ mới ngồi xuống ghế, vén vạt trước trường bào, vắt chân chữ ngũ rồi buông vạt áo xuống, cái này do Tiểu Chu hậu dạy, trước kia y đâu cầu kỳ như vậy.
Chợt nhớ lại lúc mình mới tới đây, cảm giác như là người khác rồi, không khỏi bật cười.
“Giờ ngươi nói được rồi chứ?” Nụ cười đó vào tai Hoàng chiêu nghi có ý vị khác, cố nén sợ hãi, giữ nghi thái bình thường nói:
Lãnh Nghệ ngước mắt nhìn Hoàng chiêu nghi từ trên xuống dưới, chằng thèm kiêng dè gì, thậm chí khi ánh mắt chiếu vào chỗ nhạy cảm trên thân thể nàng còn dừng lại lâu một chút.
Hoàng chiêu nghi tức thì hiểu ra gì đó, không giận mà còn cười tươi như hoa. Đứng dậy đi tới gần bên Lãnh Nghệ, vòng qua sau lưng y, hơi ngả người xuống, áp bầu ngực vào vai y, cặp môi hồng khẽ hé dịu dàng cười nói: “Lãnh đại nhân… Nhị hoàng tử chết rồi, thâm cung tịch mịch, ngài cũng biết mà… Hay là ngài thay hắn nhé.”
Lãnh Nghệ quay đầu lại Hoàng chiêu nghi, nàng vừa mới cười, vẻ quyến rũ liền lan tỏa ra. Nụ cười này thật sự là lẳng lơ tới tận xương tủy, tựa như có thể câu hồn nhiếp phách phách, lại kết hợp với giọng nói trong trẻo yêu kiều mang theo một chút âm điệu run ở cuống họng tựa như tiếng rên rỉ mời gọi, thực sự có thể làm nam nhân điên đảo thần hồn. Chỉ là đôi mắt Lãnh Nghệ lại phẳng lặng như giếng sâu, tán thưởng: “Bản lĩnh quyến rũ nam nhân của nương nương thật lợi hại, thần cũng không khỏi lòng hươu dạ vượn rồi.”
Hoàng chiêu nghi phát hiện ra vẻ hau háu trước đó của y không còn nữa, ngạc nhiên đứng thẳng dậy, nàng quá hiểu nam nhân, hiểu ngay loại người này tâm trí kiên định không đơn giản chỉ dùng thân xác mê hoặc được, không cần làm trò cười nữa, đi về ngồi đàng hoàng lại: “Nói đi, ngươi muốn gì, muốn ta dụ đỗ quan gia, để quan gia đề bạt ngươi? Vậy ngươi nhầm người rồi, tâm tư quan gia giờ đặt hết ở chỗ Hoa Nhị.”
“Vi thần đâu cần nương nương đi quyến rũ quan gia, huống hồ nương nương là phi thần của quan gia, lấy lòng quan gia là thiên kinh địa nghĩa, sao gọi là quyến rũ.”
“Vậy ngươi muốn ta quyến rũ ai?”
“Trước tiên không nói chuyện này, nói chuyện khác đã.”
“Cái gì? Ngươi dựa vào một nhược điểm của ta, lại muốn ta làm hai việc cho ngươi sao?”
Lãnh Nghệ thản nhiên nói: “Chuyện gì cũng có lợi tức mà, đương nhiên nương nương có thể lựa chọn không làm, vi thần không miễn cưỡng.”
Hoàng chiêu nghi nhìn y đầy âm độc: “Được! Ta làm! Làm xong ngươi phải tả lời khai kia cho ta.”
“Tất nhiên rồi.”
“Được, giao ước như thế, ngươi nói đi.”
Lãnh Nghệ kéo ghế tới gần hơn một chút: “Thần biết trong nội đình này bí mật rất nhiều, mà thần lại là người rất tò mò, thế nên muốn dùng những bí mật đó, dùng đổi lấy thứ thần muốn. Nương nương hiểu chứ?”
Hoàng chiêu nghi hừ khẽ: “Ta hiểu, ngươi muốn chết.”
“Người khác đều sợ biết quá nhiều bí mật thì khó giữ được cái đầu, thần lại chẳng sợ. Nương nương ở trong hoàng cung lâu rồi, nương nương nghĩ xem, có bí mật nào xứng đáng đổi lấy tính mạng bản thân nói cho thần biết. Đó là điều kiện đầu tiên.”
“Ta chẳng biết bí mật nào cả, ta ngày ngày ở trong cung, không thích quản chuyển không liên quan. Ngươi muốn tìm kiếm bí mật gì ở ta thì nhầm người rồi! Đổi điều kiện khác đi, muốn tiền, muốn người đều được.”