Phần 461: Nâng cao giá trí cho người lợi dụng
Triệu Quang Nghĩa đi tới ghế nghỉ, bảo Long Huýnh chỉ dạy Lãnh Nghệ dùng nỏ, ông ta hứng trí vẫn rất cao, thi thoảng cũng chỉ điểm vài câu.
Dưới sự chỉ đạo tận tâm đó, Lãnh Nghệ cuối cùng cũng nắm được yếu quyết dùng nỏ, từ bắn không trúng mũi nào tới khi bắn trúng ba bốn mũi, Triệu Quang Nghĩa rất hài lòng, dặn y về nhà phải luyện thêm mới hồi cung.
Trở về cung Duyên Phúc, Lãnh Nghệ có một tiểu viện riêng ở nơi này, vốn là nơi an bài để y tới đây “nhuộm lại công cụ vẽ”, lúc này trên bàn ở đại sảnh đã chất đầy tấu chương, bên cạnh còn có sọt to sọt nhỏ. Lãnh Nghệ nhìn mà đau đầu, mới có vài ngày mà tấu chương tích thành đống thế này, đây đúng chẳng phải công việc béo bở gì.
Rất nhanh Lãnh Nghệ nhận ra, nhiều tấu chương là vì chuyện Đát Cơ mà viết, Triệu Quang Nghĩa đã hạ chỉ không cho phép nhắc tới chuyện này nữa, nên mấy tấu xương này y đánh dấu “x”, tức là không cần xem.
Trừ đi đống rác này thì tấu chương liền ít đi kha khá.
Lãnh Nghệ cũng dần có kỹ xảo xem tấu chương, lướt qua vài dòng biết đâu là tấu chương thuyết giáo rỗng tuếch, cho ngay mũi tên đi xuống. Thế là lọc thêm một mớ nữa, dù vậy vẫn phải mất hai canh giờ mới xem hết.
Tiếp đó có ba vụ án tử hình, đều giết người cướp bóc, chứng cứ rõ ràng, y kiến nghị xử tử.
Xong xuôi Lãnh Nghệ đi gọi mấy thái giám cung nữ chuyển tấu chương.
Triệu Quang Nghĩa và Vương Kế Ân không có mặt, hỏi mới biết ông ta tới Sùng Văn điện gặp đám đại thần chặn đường y, mục đích đám người đó tới đây không nói cũng biết, đó là đòi gặp y.
Lãnh Nghệ không dại gì xuất cung lúc này, đám đó bị lừa một lần rồi chắc đang điên lắm.
Tới hoàng hôn Triệu Quang Nghĩ mới trở về tẩm cung, gọi Lãnh Nghệ vào, chưa đợi y nói gì đã nói trước: “Trẫm vừa bãi chức tiết độ sứ Thiên Bình Quân của Thạch Thủ Tín.”
Lãnh Nghệ cả kinh, cái này không hay rồi, có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của y.
Triệu Quang Nghĩa lạnh lùng nói: “Đám Tiết Cư Chính, Thẩm Luân, Thạch Thủ Tín, Cao Hoài Đức, Sở Chiêu Phụ, ỷ mình có chút công lao, không thèm để ý tới thánh chỉ không được phép nhắc tới chuyện Đát Cơ của trẫm, xúi bẩy Trịnh gia trả hoàng bào. Lại còn yêu cầu trẫm giao khanh ra để chúng tra hỏi cái chết của Đát Cơ, không thèm nghe trẫm giải thích. Trong đó Thạch Thủ Tín là tên hung hăng nhất, trẫm bãi quan của lão, xem còn dám ầm ĩ không, tước hết chức vị của lão, trẫm trước chức vị của con lão, tới khi nào lão im mới thôi.”
Lãnh Nghệ khom người: “Quan gia chiếu cố thần đúng như Trường Giang cuồn cuộn, chảy mãi không thôi.”
“So sánh kiểu gì thế.” Triệu Quang Nghĩa đang tức cũng bật cười: ” Cũng không hoàn toàn vì khanh, trẫm đăng cơ chưa lâu, vốn không định làm căng, nhưng chúng ép trẫm. Trẫm không lập uy, hôm nay chúng dám kháng chỉ, mai chúng dám hè nhau lập tân đế.”
Câu này thì Lãnh Nghệ không dám tiếp lời rồi.
Triệu Quang Nghĩa lại bảo Vương Kế Ân: “Lệnh điện tiền đô chỉ huy sứ Dương Tín dẫn cấm quân hộ tống Lãnh ái khanh về, bảo vệ Lãnh phủ, kẻ nào tự ý xông vào giết không tha.”
Lãnh Nghệ vội quỳ xuống: “Đa tạ quan gia chiếu cố, chỉ là thân vương cũng không được có thân binh hộ vệ, nếu ngôn quan của gián viện đàn hặc, thần không gánh nổi.”
“Không cần khanh gánh, đây là ý chỉ của trẫm, trẫm muốn xem xem, rốt cuộc thiên hạ này còn ai nghe hiệu lệnh của trẫm.”
Được cấm quân hộ tống về nhà, nghe thì thật là vinh dự, nhưng nhìn ở một góc độ khác thì cũng là tương ứng với việc, đem thân làm mồi nhử cho Triệu Quang Nghĩa xem bách quan ai đứng về phía ông ta, làm một cái bia ngắm để người khác nhắm vào. Làm một sủng thần cũng không phải dễ, bất kể lúc nào cũng phải sẵn sàng để người ta lợi dụng.
Lãnh Nghệ cũng không than thở gì, việc gì cũng có cái giá của nó, việc y cần làm bây giờ là không ngừng nâng cao giá trị của bản thân, ít ra cũng phải làm quân bài có thể lợi dụng chứ không phải quân bài có thể bị hy sinh bất kỳ lúc nào.
Vì thế một đội cấm quân rầm rộ hộ tống Lãnh Nghệ nghênh ngang rời cung, từ trong kiệu, Lãnh Nghệ nhìn thấy bộ mặt âm trầm tới cực điểm của đám Tiết Cư Chính, Cao Hoài Đức ngoài cửa cung. Thở dài hạ rèm xuống, giờ e cái danh nịnh thần gian thần của y chắc là khó tránh.
Trường hợp cấm quân rời hoàng thành không phải là nhiều, dọc đường không ít người đi theo xem náo nhiệt, còn có cả hàng xóm trái phải tụ tập đông đảo ngoài phủ. Lánh Nghệ có chút xấu hổ, y xuống kiệu liền thấy một vị tướng quân râu tóc đã hoa râm toàn thân giáp trụ chắp tay: “Mạt tướng điện tiền đô chỉ huy sứ Dương Tín, bái kiến đại nhân.”
Kỳ thực chức vị Dương Tin cao hơn Lãnh Nghệ nhiều, nhưng ông ta là người thông minh, quan gia đã phái đông ta tới bảo vệ phủ đệ Lãnh Nghệ, biết ngay địa vị của y trong lòng quan gia rất cao, nên mới chủ động thi lễ.
Lãnh Nghệ vội đáp lễ: “Làm phiền Dương đại nhân mà.”
“Lãnh đại nhân cứ yên tâm đi, mạt tướng đảm bảo tới một con ruồi cũng không bay vào được.”
“Đa tạ.”
Không nhiều lời khách sáo, Lãnh Nghệ dẫn hộ vệ vào nhà ngay, để đám quan văn đuổi tới thì phiền.
Dương Tín lập tức an bài phòng ngự, không thẹn là người phụ trách an toàn hoàng thành, rất thuần thục.
Không ngoài dự đoán, vừa bố trí xong thì đám Tiết Cư Chính cũng tới, yêu cầu gặp Lãnh Nghệ, thậm chí đã xông vào tới tận hoa sảnh, binh sĩ thường không dám ngăn cản. Dương Tín đành đích thân ra mặt: “Các vị đại nhân, Lãnh đại nhân không tiếp khách, cho nên mời về cho.”
Cao Hoài Đức nhướng mày, cao giọng nói: “Cái gì, mấy tể chấp bọn ta tới nhà, một tên thôi quan nho nhỏ lại không tiếp à?”
Dương Tín mỉm cười: “Các vị, đây không phải nha môn, tới nhà là khách, lý nào khách át chủ như thế?”
Thạch Thủ Tín phẫn nộ: “Y không gặp bọn ta thì bọn ta gặp y, xem ai dám cản?”
Dương Tin không cản thật, ông ta chỉ lặng lẽ tuốt đao ra, quân sĩ khác đứng bên cạnh cũng hành động tương tự, chỉ cần họ dám bước vào nội trạch nửa bước thôi là đổ máu ngay.
Cao Hoài Đức mặt âm trầm: “Các ngươi có ý gì?”
Dương Tín vẫn cười: “Quan gia hạ chỉ lệnh mạt tướng bảo vệ Lãnh phủ, kẻ nào tự ý xông vào, giết không cần hỏi.”