Phần 458: Tể tướng chặn đường
Bạch Hồng đặt chén rượu nói: “Sau khi ngươi tiến kinh, quan gia không phái ngươi tra án nữa, nhị hoàng tử vì thế không cần giết ngươi, chuyên tâm tìm kim quỹ chi minh. Đồng thời người thuê ta giết hắn cũng đang đợi hắn tìm ra thứ đó nên lệnh ta không ra tay vội.”
Lãnh Nghệ giật nảy mình: “Cô biết cả kim quỹ chi minh à?”
Bạch Hồng nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của y thấy rất thú vị: “Ta còn nhiều chuyện khiến ngươi kinh ngạc lắm.”
“Ngày sau còn dài, ta từ từ moi từng thứ từ miệng cô.” Lãnh Nghệ khôi phục rất nhanh, nói câu này có hàm ý nhất định:
Bạch Hồng gắt: “Coi chừng cái mồm đó, ngươi thay đổi thật nhiều.”
Lãnh Nghệ nhún vai: “Ta không thay đổi thì người nằm xuống là ta chứ không phải nhị hoàng tử đó rồi.”
“Ngươi giết hắn à?” Bạch Hồng mở to mắt:
“Nếu không phải ta có cần trả lại tiền không?” Lãnh Nghệ nửa đùa nửa thật hỏi:
“Không cần, chỉ cần hắn chết, không cần biết nguyên nhân là gì, ngươi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.” Bạch Hồng thấy Lãnh Nghệ ngồi ăn uống rất nhàn nhã, hơi nheo mắt: ” Trông ngươi không giống có việc gì tìm ta.”
“Ừ, ta tới đây lánh nạn thôi mà.” Lãnh Nghệ gắp miếng thịt trâu chấm tương cho vào miệng, ở Nam Kha Tự toàn phải ăn chay làm người ta không chịu nổi:
“Chuyện gì thế?”
“Cô tin tức linh thông vậy hẳn biết Đát Cơ mỹ nhân của tiên đế chết trong đêm, quan gia lệnh cho ta điều tra, ta tra ra nàng chết do sự cố không may. Nhưng Nhị hoàng tử lại đi khắp nơi nói Đát Cơ bị quan gia giết. Ta vừa về tới nhà thì bị đám trọng thần trong triều có cả tế tướng, cơ mật sứ tới hỏi tội, cho nên ta đành tránh đi.”
Bạch Hồng trầm ngâm: “Ta có nghe nói chuyện này, bọn họ tới tìm ngươi là muốn có chứng cứ Đát Cơ bị bức tử.”
“Làm gì có chứng cứ mà tìm.”
“Ta không biết, nhưng nhị hoàng tử vậy mà cũng chết luôn, quá trùng hợp, chuyện này phiền toái đấy.”
“Hắn mới chết đêm qua mà cô biết rồi, nhanh thật.” Lãnh Nghệ tặc lưỡi: ” Thế nên ta mới tìm tới chỗ cô, vừa an toàn, lại vừa dễ nghe ngóng tin tức.”
“Ta đáng lẽ phải đi hôm qua rồi, có nhiệm vụ cần ta đích thân hoàn thành, vì đoán ngươi sẽ tới nên mới nán lại. Giờ ngươi tới rồi, lời cần nói cũng nói rồi, ta đi đây. Tin tức phía Trịnh gia ta sẽ an bài người thăm dò cho ngươi.” Bạch Hồng nói tới đó đứng dậy chuẩn bị rời đi:
“Đa tạ.” Lãnh Nghệ không hỏi nàng đi đâu làm gì:
Mấy ngày sau đó Lãnh Nghệ ở hẳn trong tửu điếm Hạnh Hoàng không ra ngoài, từ nơi này y nhìn thấy được bầu trời trên phủ của mình, không thấy diều xanh, chứng tỏ Triệu Quang Nghĩa không gọi mình vào cung.
Mật báo hỏa kế đưa tới nói, Trịnh gia từ chối phát tang, mỗi ngày quỳ ở cổng hoàng cung khóc lóc, ngày càng nhiều quan viên triều đình gia nhập, tới phúng điếu không ngớt.
Lại thêm vài ngày nữa, con diều rốt cuộc được thả lên trời, Lãnh Nghệ rời tửu điểm Hạnh Hoàng, đi vào ngõ nhỏ, khi xác định không ai theo dõi mới cởi mặt nạ, đàng hoàng về nhà từ cửa chính.
Đúng như dự đoán thánh chỉ vừa mới tới, triệu y vào cung gấp, Trác Xảo Nương giúp Lãnh Nghệ thay quan phục, Tiểu Chu hậu an bài kiệu và đội hộ vệ lên đường.
Phủ Lãnh Nghệ cách hoàng cung không xa, nhưng vừa đi được một lúc đã bị chặn đường.
Chặn kiệu của y là một đám người mặc đồ tang quỳ giữa đường, theo sau còn có một đám quan viên mặt mày âm trầm.
Đồ Du đại sư sai kiệu chuyển hướng đi đường khác.
Nhưng đối phương sớm có chuẩn bị lại một đám người khác mặc đồ tang kéo ra chặn cả đường lui của họ. Đi đầu còn có một người mặt dài, dáng cao, một thân trang phục võ tướng uy vũ, giọng như sấm: “Bản quan Thạch Thủ Tín, mời Lãnh đại nhân xuống kiệu, có vài lời bản quan muốn hỏi rõ ràng, hỏi xong sẽ không làm khó ngươi.”
Kiệu im re, không ai đáp.
Mặt của Thạch Thủ Tín càng dài, giọng vang vang cả phố nghe thấy: “Lãnh đại nhân, mời xuống kiệu.”
Vẫn không ai trả lời.
“Phụ thân, thằng nhãi không chịu nghe lời thì tóm nó xuống thôi.” Nhi tử của ông ta là Thạch Bảo Cát tính nóng như lửa đi tới kiệu, bị Đồ Du đại sư và Vô Mi đạo trường chắp tay sau lưng chắn lối, hắn gầm lên đầm ra hai quyền: ” Tránh.”
Cú đấm này của hắn dù là trâu trúng phải cũng ngất ngưởng, kết quả đánh vào hai ông già mà một tay như đánh phải đá, tay kia tựa đấm vào bông, khó chịu vô cùng.
Một đòn Thạch Bảo Cát tung ra chẳng làm gì được ai, bản thân đã ôm cánh tay đau như muốn gãy lìa ngã xuống đất làm Thạch Thủ Tín thất kinh.
Một người đi tới chộp lấy cánh tay của hắn kiếm tra, Thạch Bảo Cát nhịn đau nói: “Cao thúc, là tay kia.”
“Không, tay này trúng ám kình, không chữa ngay chỉ có phế thôi.” Người này là Kiểm giáo thái sư Cao Hoài Đức, cũng là một khai quốc nguyên huân, tình nghĩa với Trịnh gia rất sâu:
Thạch Thủ Tín mặt lạnh lùng nói: “Hai vị thật âm độc.”
“Nực cười!” Vô Mi đạo nhân giọng nhỏ nhưng vút lên tận trời: ” Nhi tử ngươi đi đánh hai ông già, bọn ta không đánh trả, ngươi lại đi trách bọn ta sao không để con ngươi đánh chết, đúng là điên đảo thị phi.”
Đồ Du đại sư cũng vô cái bụng phệ: “Đúng thế, nhìn biết loại người ngang ngược, dưới chân thiên tử dám chặn người hành hung, chẳng lẽ không còn coi vương pháp ra gì nữa?”
Thạch Thủ Tín chẳng đôi co sắn tay áo: “Đã thế nắm xương già này phải thỉnh giáo hai vị rồi.”
“Khoan!” Cao Hoài Đức ngăn cản, võ công vô địch sa trường chưa chắc là đối thủ của người giang hồ, ông ta đi tới chắp tay: ” Lãnh đại nhân, ở đây có rất nhiều quan viên cấp bậc hơn ngài nhiều đó, theo quy củ quan trường, giữa đường gặp nhau phải rời kiệu chào hỏi một tiếng chứ.”
Kiệu vẫn im lìm.
Tiết Cư Chính một ông già đã tới tuổi thất thập cổ lai hi, mặt mày cương nghị cũng đi tới, nói với Đồ Du đại sư và Vô Mi đạo nhân: “Bọn ta chỉ muốn gặp Lãnh đại nhân có chuyện muốn thỉnh giáo, không phải gây chuyện.”
“Nếu không phải hai nắm xương của bọn ta cứng, thằng nhãi kia đã đánh chết tại chỗ rồi, đó gọi là không phải gây chuyện sao?” Vô Mi đạo nhân là người xuất thế, căn bản không sợ quan phủ, lạnh giọng hỏi: ” Hay với các ngươi thì phá gia diệt tộc người ta mới là gây sự?”
Tiết Cứ Chính là quan văn thấy đuối lý thì thở dài.