Phần 457: Tìm tới tận nhà
Trác Xảo Nương đã dặn xong nhà bếp chuẩn bị cơm nước quay lại, nàng biết hai người đang nói chuyện gì, lo lắng hỏi: “Quan nhân, chàng là quan viên tra án, liệu có bị sao không?”
Lãnh Nghệ nắm lấy tay nàng vỗ nhẹ trấn an: “Ta chỉ biết tra án, tra ra thế nào thì báo lên như vậy, chuyện khác ta không quan tâm.”
“Không đơn giản như huynh nghĩ đâu.” Tiểu Chu hậu lắc đầu: ” Bọn họ còn chưa biết huynh về, nếu biết đã kéo cả tới hỏi chuyện đấy.”
“Trịnh gia có quan hệ rộng vậy sao?”
“Muội nghe Tề vương phi kể, Trịnh Ân là Bắc Bình vương, nhưng bị quan gia tin lời sàm ngôn mà giết mất. Lúc còn sống tính tình hào sảng, với ai cũng chân thành hết lòng. Thân là vương gia, không ngại hạ mình kết giao người dưới, trong đó phần đông là người từng cùng ông ta chinh chiến khắp nơi, giao tình sinh tử. Đặc biệt là Thạch Thủ Tín từng cùng hắn kết bái huynh đệ, người này rất nóng tính, thề sẽ làm rõ việc này, nếu không sẽ húc đầu vào bia mộ Trịnh Ân tự tử.”
Lãnh Nghệ dậm chân: “Nhị hoàng tử nói năng linh tinh gây họa lớn rồi, chỉ tiếc hôm qua hắn đã chết.”
Tiểu Chu hậu suýt nữa bị hắn cưỡng bức, nghe vậy vui mừng hỏi: “Thật sao?”
Lãnh Nghệ không hiểu sao nàng lại vui như thế, chẳng lẽ nàng cũng bị tên đó giở trò, không hỏi chỉ xác nhận: “Thật.”
“Sao mà hắn chết?”
“Không may thôi, phó tòng của hắn rót trà làm hắn bị bỏng mặt, lúc đau đớn nhảy ra sau thì ngã vỡ đầu chết, phó tòng sợ tội cũng tự sát rồi.”
“Thật, thật là quá bất ngờ.” Tiểu Chu hậu vui xong lại cau mày: ” Ca ca, không thể trùng hợp như vậy chứ, liệu có phải hắn bị quan gia…”
Lãnh Nghệ xua tay cắt lời nàng: “Ta kiểm tra kỹ rồi, đúng là sự cố không may.”
Đang nói chuyện thì có trông cửa cầm mấy bái thiếp chạy vào: “Lão gia, có trung thư lệnh Thạch Thủ Tin, tể tướng Tiết Cư Chính, thứ tướng Thẩm Luân, xu mật sứ Chiêu Phụ, tổng cộng tám vị quan viên tới bái phỏng.”
Toàn là trọng thần đứng đầu triều đình lại tới bái phỏng quan viên tòng lục phẩm, đổi lại người khác đã cuống lên chạy ra đón, Lãnh Nghệ lại nói: “Bảo ta có chuyện gấp vừa về đã lại nhập cung rồi.”
Trông cửa vâng một tiếng đi ngay.
Tiểu Chu hậu rất tán đồng: “Huynh làm thế là đúng, mau về cung đi, đợi quan gia tỏ thái độ rồi mới quyết định nói gì.”
Lãnh Nghệ ngáp một cái: “Không, ta ở trong nhà cho yên, trong cung bây giờ cũng loạn lắm, quan gia cần ta ắt sẽ gọi.”
Trác Xảo Nương thở phào, nàng sợ nhất là chuyện rắc rối, chỉ mong quan nhân bình yên.
Không ngờ trông cửa quay lại báo: “Lão gia, tiểu nhân nghe họ nói với nhau nhập cung tìm lão gia đấy.”
Lãnh Nghệ phiền muộn, không ngờ xử lý một việc lại làm phát sinh ra chuyện khác cũng phiền không kém: “Bọn họ biết ta không ở hoàng cung thế nào cũng quay lại đây, ta phải đi lánh nạn trước khi họ kịp phái người giám sát nhà ta. Ta mà ở nhà thì các nàng cũng phiền toái.”
Trác Xảo Nương thấy trượng phu vừa về chưa bao lâu đã đi thì rất không muốn, nhưng thấy Tiểu Chu hậu không cản thì đoán làm thế sẽ tốt hơn, khẩn trương hỏi: “Quan nhân đi đâu?”
Lãnh Nghệ kệ Tiểu Chu hậu vẫn ở bên, ôm Trác Xảo Nương vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Yên tâm đi, chỗ ta tới an toàn lắm, nếu quan gia mà gọi ta vào cung thì nàng thả cái diều màu xanh lên, nếu đám người kia chặn cửa nhà ta gây khó dễ trong nhà thì nàng thả cái diều đỏ, ta biết ngay.”
Dặn dò xong Lãnh Nghệ thay y phục, ra cửa sau quan sát không thấy ai đeo mặt nạ lên, sau đó gọi một cỗ xe ngựa, trả tiền trước bảo xa phu cứ loanh quanh. Quan sát không ai bám theo, xe tới chỗ đông người, y lén lút xuống xe mà cả xa phu cũng chẳng biết, đi tắt qua mấy ngõ nhỏ tới tửu điếm Hạnh Hoàng.
Cái mặt nạ Lãnh Nghệ đeo là cái hồi Ba Châu hay dùng, một trung niên nam nhân bình thường, chẳng biết có gì đặc biệt mà hỏa kế ở nơi này lại nhận ra ngay: “Bạch gia nói Hắc gia trong hai ngày tới thế nào cũng đến, bảo bọn tiểu nhân lưu tâm, không ngờ Hắc gia tới nhanh thế, mời Hắc gia lên lầu.”
Lãnh Nghệ rất bất ngờ, không ngờ Bạch Hồng lường trước được việc này.
Cũng giống ở Ba Châu, hỏa kế dẫn Lãnh Nghệ vào gian nhã phòng cuối cùng tầng hai, pha trà rời đi.
Lãnh Nghệ mở cửa sổ một khe nhỏ, đằng sau là cái ngõ yên tĩnh không bóng người, thấp thoáng bóng cây cối, khu vực này toàn nhà bình dân, ai ngờ có tuyệt thế cao thủ sống ở đây.
Đột nhiên một mũi dao nhọn hoắt lạnh buốt kề cổ y, tiếp đó có giọng nữ truyền tới: “Biết ta muốn giết ngươi mà còn dám tới à?”
“Ta biết cô muốn giết ta nên đưa tới tận cửa.” Lãnh Nghệ cười từ từ quay lại, nhìn nữ tử đó toàn thân áo trắng thanh lệ xuất trần, nàng không đeo mặt nạ, cung không mặc nam trang, chiếc váy làm bằng vải lụa mỏng manh, tuy được dệt bằng những sợi tơ trắng như tuyết nhưng toàn thân nàng đều được bao bọc bởi những sợi tơ mềm mại đó còn làm tăng thêm vẻ tuyệt mỹ, tán thưởng: ” Ta luôn thấy chúng ta quen nhau cả trăm năm rồi, nhưng mỗi lần nhìn dung mạo tuyệt trần của cô, lại cảm giác như mới lần đầu gặp, mỗi lần đều khiến người ta rúng động tận tâm can như thế.”
“Phì! Ở hoàng cung chẳng học được gì hay ho, học toàn lời lươn lẹo.” Bạch Hồng đỏ mặt làm động tác nhổ nước bọt:
Lãnh Nghệ nghiêm mặt: “Mỗi lời ta nói đều chân thành từ con tim.”
Bạch Hồng mặt càng đỏ, mũi dao đâm lún một chút vào cổ y: “Còn ba hoa, tưởng ta không dám giết ngươi sao?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Lãnh Nghệ nhìn nàng ngây ngất nói:
“Phì! Ngươi càng nói càng không ra gì.” Bạch Hồng thu tay lại, thanh chùy thủ cũng biến mất không dấu vết, ngồi xuống bàn: ” Ngồi đi.”
Hỏa kế gõ cửa cộc cộc, nghe Bạch Hồng đáp mới đi vào, bày biện rượu thịt lên bàn xong lại quay ra, không nói một câu thừa.
Hai người vẫn như mọi khi, rượu ai người đấy uống, lặng lẽ tự ăn tự uống của mình chẳng mời nhau. Ở đây có món cá hấp rất ngon, Lãnh Nghệ ăn ba miếng trước khi nó nguội mới nói: “Nhị hoàng tử bảo cô giết ta hả?”
Bạch Hồng đáp ngắn gọn: “Ừ.”
“Vậy là lúc ở Ba Châu cũng là hắn thuê cô giết ta?”
“Ừ.”
“Ta nhớ cô từng nói, người cô muốn ta giết là người thuê cô giết ta, cũng chính là hắn rồi.”
“Ừ!”
“Muốn ta giết hắn sao không nói, giờ hắn chết mới nói?” Mọi câu trả lời đều đúng suy đoán, Lãnh Nghệ chỉ còn lại một thắc mắc: