Phần 456: Chuyện phát sinh
Không lâu sau Triệu Quang Nghĩa y phục chưa mặc đàng hoàng đã dẫn Vương Kế Ân, Long Huýnh tới thiện phòng của Triệu Nguyên Hi.
Triệu Quang Nghĩa đi vào, nhìn một cái thì người loạng choạng, rồi lập tức bước tới dìu Triệu Nguyên Hi dậy gọi lớn: “Hi Nhi, Hi Nhi…”
Vương Kế Ân ở bên rơm rớm nước mắt.
Triệu Quang Nghĩa a một tiếng khóc lớn, tiếng khóc xé lòng đó thực sự là khiến người nghe mà rơi lệ.
Trước đó chỉ mới là đám thị nữ bị đánh thức, giờ tiếng khóc kinh thiên động địa này làm đám phi tần, công chúa đều hốt hoảng chạy ra. Nhìn thấy quan gia ôm nhị hoàng tử khóc thì cũng khóc lớn, tức thì tiếng khóc vang vọng Nam Kha Tự.
Triệu Quang Nghĩa được xung quanh khuyên nhủ mới ngừng khóc, lập tức lệnh cho Lãnh Nghệ tra cho rõ vì sao nhị hoàng tử chết.
Tiếp đó tất nhiên Lãnh Nghệ mời ông ta ra ngoài hành lang đợi, vờ vờ vịt vịt hết xem xét hiện trường lại kiểm tra thi thể, cùng Long Huýnh trao đổi ý kiến, cuối cùng có kết luận.
“Bẩm quan gia, trên người nhị hoàng tử và Lưu công công không có ngoại thương, Long ngự đái đã xác nhận. Cửa cài từ bên trong, không có dấu vết đột nhập. Từ hiện trường mà xem thì có thể là nhị hoàng tử ở một mình trong phòng uống rượu, lão thái giám rót trà, không cẩn thận đánh đổ vào nhị hoàng tử, nhị hoàng tử bị bỏng nhảy ra sau, không cẩn thận trượt chân đập đầu vào trà kỷ, bất hạnh qua đời. Lão thái giám áy náy sợ tội nên treo cổ tự tử mà chết.”
Vương Kế Ân cũng xác nhận khi đó bọn họ đập cửa không được phải phá cửa mà vào, Long Huýnh khẳng định then cửa bị lực đạo mạnh xô gãy.
Toàn bộ chứng cứ đều chỉ ra, Triệu Nguyên Hi không may qua đời.
Triệu Quang Nghĩa nghe xong khóc tới ngất đi, cả đám phi tần một phen cuống cuồng truyền gọi thái y, viện tử náo loạn.
Không lâu sau Triệu Quang Nghĩa tỉnh lại, khóc thêm một hồi rồi truy phong nhị hoàng tử làm hoàng thái tử, lấy thụy là Cung Hiếu.
Hôm sau người lễ bộ tới nơi, theo nghi lễ đem thi thể Triệu Nguyên Hi đi, quan gia lại khóc rất lâu, không muốn ở lại chỗ thương tâm này nữa, tuyên bố khởi giá hồi cung.
Được tin này ai nấy mừng thầm, bọn họ bị giam trong cái chùa nhỏ bé này mấy ngày muốn điên rồi, cái chết của Triệu Nguyên Hi chẳng ai thèm để trong lòng nữa, huống hồ hắn chết làm không ít người thở phào.
Triệu Quang Nghĩa được Vương Kế Ân dìu về tới tẩm cung, vốn định nghỉ ngơi, ai ngờ thấy trên ngự án có một đống tấu chương cao như núi, cau mày nói với thái giám phụ trách: “Không phải trẫm nói rồi sao, tấu chương quan viên dưới tứ phẩm đưa tới chỗ Lãnh đái ngự trước.”
Thái giám kia vội nói: “Bẩm quan gia, đều là tấu chương của quan viên trên tam phẩm thôi ạ.”
Triệu Quang Nghĩa cả kinh, quan viên trên tam phẩm đều là người thâm trầm cẩn trọng, bọn họ không tùy tiện dâng tấu, cho nên thế này nhiều bất thường.
Ông ta lấy một tấu chương xem, là của tể tướng Tiết Cư Chính, trong tấu chương nhắc tới ân tình của Trịnh Ân với tiên đế, cùng chiến công hiển hách năm xưa, kiến nghị lập bia công đức cho Trịnh Ân.
Tấu chương khác của xu mật sứ, vẫn kể công tích cũ của Trịnh Ân, trực tiếp kiến nghị ông ta công khai nguyên do ban chết cho Đát Cơ, tránh thiên hạ bàn tán không hay.
Triệu Quang Nghĩa không hiểu gì, gì mà ban chết, công khai cái gì?
Quan hệ quân thời Tống còn chưa nghiêm ngặt như Minh Thanh, thần tử dám thẳng thắn biểu lộ suy nghĩ của mình, huống hồ đây là thời đầu lập quốc, quan viên trọng yếu đều là cấp khai quốc nguyên huân, thế nên tấu cương khó nghe.
Triệu Quang Nghĩa đùng đùng nổi giận: “Gọi Sở Chiêu Phụ, Thạch Thủ Tín, Tiết Cư Chinh tới đây cho trẫm!”
Hoàng đế triệu tập đại thần thế nào không liên quan tới Lãnh Nghệ, y liền mấy ngày không về nhà, không biết trong nhà ra sao, nha đầu Hoa Vô Hương thi cử thế nào không rõ. Vừa đi qua cổng thì tiểu ni cô đang ở tiền viện nhìn thấy hét chói tai, rất nhanh Trác Xảo Nương và Tiểu Chu hậu nghe tin y về đều cao hứng ra đón.
Trác Xảo Nương vừa tất bật giúp Lãnh Nghệ thay y phục, vừa sai thị nữ chuẩn bị nước nóng, tự mình pha trà cho y, còn sai nhà bếp chuẩn bị cơm nước.
Đợi y ngồi xuống ghế chưa kịp thở lấy hơi, Tiểu Chu hậu đã hỏi: “Ca ca, muội nghe nói Đát Cơ chết rồi, rất nhiều đại thần tới viếng, nghị luận rất nhiều.”
Lãnh Nghệ đặt chén trà xuống.
“Muội không phải người nhiều chuyện, chẳng qua chiều hôm qua Tề vương phi tới chơi, khi tán gẫu với bọn muội nhắc tới chuyện này.” Tiểu Chu hậu sắc mặt hết sức nghiêm trọng nói nhỏ: ” Thấy bảo quan gia ban chết đấy.”
Chuyện này Lãnh Nghệ hiển nhiên không muốn nói với ai, không phải không tin tưởng, mà bí mật kiểu này chính là gánh nặng, y không muốn người nhà phải lo âu, liền cau mày: “Ai nói? Rõ ràng là chết do không may trượt chân ngã vào đống y phục mà, chính ta là người kiểm tra.”
“Là nhị hoàng tử nói, không biết vì nguyên nhân gì mà quan gia vô cùng tức giận với Đát Cơ, nửa đêm sau ngự đái Long Huynh leo cửa sổ vào phòng giết chết Đát Cơ, bảo là có thị nữ Liên Thu của Ngụy quốc công chúa tận mắt nhìn thấy, còn nói đã bẩm báo với huynh.” Tiểu Chu hậu lo lắng nói:
Thằng ngốc đó vậy mà dám nói ra thật, rõ ràng hắn không có ý đồ tử tế gì với cha hắn mà, Lãnh Nghệ cười khổ: “Hắn nhìn lầm rồi, làm gì có chuyện đó.”
“Không lầm được đâu, Lý vương phi nói, bọn họ lén thông qua quan hệ trong cung, đón Liên Thu ra, cả đám đại thần cùng tra hỏi, nó phải khai thật là nhìn thấy Long Huýnh, còn kể cho huynh, nhưng không dám kể cho công chúa. Nghe xong đám đại thần đều tức giận, không hiểu Đát Cơ phạm tội gì mà ban chết, phải biết Đát Cơ là phi tần của tiên đế, không có tội tày đình không thể giết, giết sao không công khai, nên họ đi đòi câu trả lời.” Tiểu Chu hậu nói rất chắc chắn:
“Bên ngoài đã ồn ào thế rồi à?” Lãnh Nghệ ngạc nhiên, y không thông thuộc triều đình, càng không hiểu hết các mối quan hệ lợi hại, nên chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu: