Phần 455: Giả mạo hiện trường. (2)
“Mùa xuân năm nay trời lạnh quá nhỉ…” Lãnh Nghệ cũng đi theo phía sau như muốn vào phòng sưởi ấm, vừa vào trong, thình lình vỗ mạnh vào gáy ông ta:
Dùng chưởng vỗ, chỉ cần lực đạo vừa vặn, do diện tịch tiếp xúc lớn sẽ không gây ra hiện tượng xuất huyết dưới da quá rõ ràng. Lão thái giám này không hề có võ công, trúng chiêu một cái liền ngã xuống, Lãnh Nghệ đã có chuẩn bị trước bước nhanh tới đỡ lấy ông ta, từ từ đặt xuống đất.
Mọi người vì chiều nay cuốc đất đã quá mệt mỏi, cho nên ai nấy ở trong phòng không ra. Lãnh Nghệ nhanh chóng đóng cửa, cởi đai lưng ông ta, treo lên xà nhà thắt thành cái thòng lọng rồi bế lão thái giám lên, cho đầu vào đó, buông tay.
Lão thái giám hai chân hai tay quẫy đạp mấy cái, yếu dần, yếu dần rồi dừng hẳn.
Lãnh Nghệ còn đợi thêm một lúc, sau đó đặt cái ghế dưới chân ông ta, đá đổ rồi chuồn êm ra ngoài khép cửa lại. Cẩn thận quan sát không thấy ai mới lại tới tẩm cung của Hoa Nhị phu nhân. Cửa gõ lần thứ ba thì Đại Ngốc thò đầu ra, Lãnh Nghệ hỏi: “Sư tỷ của ngươi có ra ngoài không?”
“Không ạ, sư tỷ và Lăng Yên ngủ rồi.”
“Tốt, ngươi vè phòng đi, chừng một bữa cơm nữa đi ra đóng cửa là được.”
Đại Ngốc rất nghe lời, nhanh chóng về phòng.
Lãnh Nghệ lại một phen bận bịu, chuyển thi thể Triệu Nguyên Hi sang bên, sau đó lấy nước rửa sạch sẽ khoảnh đất đó, không để lại chút máu nào, còn vào phòng bày trí lại tất cả. Đem rượu, chén bát cho vào cái hộp lớn xách ra, vác thi thể Triệu Nguyên Hi ra khỏi viện tử, về phòng của hắn.
Thi thể nhanh chóng treo bị ngược lên, rất nhanh từ trong vết thương lại chảy ra rất nhiều máu, thành cả vũng, Lãnh Nghệ đặt đầu Triệu Nguyên Hi vào vũng máu đó.
Lãnh Nghệ mở hộp thức ăn, đem bát đũa bày ra bàn, đổ rượu vào trong miệng, trên người Triệu Nguyên Hi, đặt vò rượu bên cạnh hắn. Lấy then gài cửa, cởi áo ngoài của mình ra bọc lại, kê nghiêng then cửa lên, dẫm mạnh cho nó gãy đôi, gài hai phần then cửa vào.
Chiêu này chính là học được từ Lỗ quốc công chúa, không ngờ đem ứng dụng nhanh như vậy.
Lãnh Nghệ lấy ấm trà trên bàn đổ ít lên bàn và đất, đặt nghiêng bên cạnh thi thể như bị đổ, đè áo lên dẫm nát, kiểm tra không có sơ hở gì mời ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
Lần này Lãnh Nghệ giả mạo hiện trường giả cái chết của Triệu Nguyên Hi gần như không có sơ hở gì, nhưng vấn đề cũng là ở đây, nếu mình làm tốt tới mức khiến Triệu Quang Nghĩa không nhìn ra sơ hở, liệu ông ta có nghi ngờ y ở chuyện khác không?
Chuyện này hết sức khó nói, muốn giành tín nhiệm tuyệt đối của đế vương là chuyện không thể, huống hồ còn là loại kiêu hùng như Triệu Quang Nghĩa. Mà nói đi cũng phải nói lại, tín nhiệm tuyệt đối thì sao, đêm nay rõ ràng trong một khoảnh khắc ông ta đã thực sự có ý giết y, dù y vừa cứu mạng ông ta xong.
Nếu thế cũng không nên nghĩ ngợi nữa, gặp chiêu phá chiêu là được.
Đây mới chỉ là mở đầu của kế hoạch này mà thôi, nếu suy nghĩ quá nhiều làm sao tiếp tục được.
Đứng trong bóng tối một lúc ổn định lại tâm tình, Lãnh Nghệ lại tới thiện phòng của Triệu Quang Nghĩa, hỏi Long Huýnh đang đứng gác: “Vất vả rồi, Vương công công đâu?”
“Bên trong thôi, chắc là ngủ rồi.” Long Huýnh ngáp một tiếng:
“Ta tìm hắn có chút việc.”
“Tự vào đi, đừng đánh thức quan gia là được.”
“Được!”
Lãnh Nghệ cẩn thận hé một khe cửa nhỏ lách vào, bên trong kê cái giường lớn, dùng bình phong ngăn cách tạm thời. Vương Kế Ân ôm cái phất trần ngồi ngủ gà ngủ gật, góc phòng có đèn lồng nhỏ chỉ đù lờ mờ thấy đường đi.
Thái giám thiếp thân của hoàng đế là việc hết sức cực nhọc, đến một giấc ngủ tử tế cũng rất hiếm hoi, lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàng.
Thế nên Lãnh Nghệ vỗ nhẹ một cái là hắn tỉnh ngay, thấy y chỉ chỉ ra cửa, tức thì hiểu ý nhẹ nhàng đi theo, khép cửa lại.
Tới góc vắng vẻ của viện tử, Lãnh Nghệ nói: “Đệ nhớ ra chuyện liên quan tới nhị hoàng tử, muốn thương lương với ca ca.”
Cách xưng hô này lập tức làm Vương Kế Ân tập trung ngay: “Chuyện gì?”
“Ban ngày đệ điều tra cái chết của Đát Cơ mỹ nhân, lúc gọi nhị hoàng tử tới hỏi chuyện, hắn lên mặt nói với đệ, ả được quan gia ban chết, không cần điều tra nữa. Khi đó đệ nghĩ, lời trẻ con không để trong lòng, lúc đó mỗi người suy đoán một kiểu mà. Không ngờ quan gia lại sai nhị hoàng tử tới Trịnh gia, đệ sợ hắn nói linh tinh, càng nghĩ đệ càng lo, nhưng đệ địa vị thấp, tiếng nói chẳng có, nói chắc không ai để ý, chỉ còn có ca ca để kể chuyện này.” Lãnh Nghệ thì thầm:
Vương Kế Ân tỉnh hẳn ngủ: “Bảo sao sau khi Nhị hoàng tử tới thì Trịnh gia không chịu phát tang, khả năng là do hắn nói linh tinh, không được, chuyện này quá hệ trọng ta phải hỏi cho rõ.”
Hai người vội vàng tới chỗ Triệu Nguyên Hi, Lãnh Nghệ đập cửa: “Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử, xin mở cửa, thần và Vương nội tướng có chuyện gấp.”
Không ai đáp.
Vương Kế Ân ghé mắt nhìn qua khe cửa, tức thì sợ hãi lùi lại thét lên: “Có, có người treo cổ bên trong.”
Lãnh Nghệ cả kinh, lùi lại lấy đà lao uỳnh một cái xô tung cửa, lảo đảo suýt ngã.
Vươn Kế Ân nhìn Triệu Nguyên Hi nằm trên mặt đất đầy máu, cuống lên chạy tới sờ mũi: “Chết, chết rồi.”
Lãnh Nghệ cũng chỉ lão thái giám kêu lên đầy sợ hãi: “Ông ta cũng chết rồi phải làm sao đây?”
Vương Kế Ân nói gấp: “Đệ trông coi nơi này, ta đi vào quan gia.”
Lãnh Nghệ vội chạy ra ngoài, vừa xong hai bọn họ hết đập lại phá cửa, không ít cái đầu thò ra, nhìn về phía này, y vội vàng khép cửa lại đứng ngoài canh gác.
Triệu Quang Nghĩa uống say, đầu óc mê muội, có điều vẫn nhớ có việc chưa làm xong. Cho nên Vương Kế Ân vừa gọi một cái là ông ta tỉnh ngay, vén màn lên không vui hỏi: “Có chuyện gì?”
Vương Kế Ân mặt chưa hết hoảng hốt: “Vừa rồi nô tài và Lãnh đại nhân tới tìm nhị hoàng tử, gọi cửa không được, nô tài nhìn qua khe thấy thị tòng của hoàng tử treo cổ. Lãnh đại nhân húc cửa xông vào… Hoàng tử, hoàng tử chết rồi ạ…”
Nhìn vẻ mặt của Vương Kế Ân có thể nhận ra hắn không biết gì cả, Triệu Quang Nghĩa thầm khen Lãnh Nghệ, bề ngoài tỏ ra kinh hãi: “Mau mau mặc áo cho trẫm.”