Phần 454: Giả mạo hiện trường. (1)
Lại nói Triệu Quang Nghĩa chạy ra tiền viện cung vấp chân ngã vào trong vườn hoa, đầu óc choáng váng nhất thời không bò dậy được, vội lăn mình vào sâu trong bụi hoa cỏ, còn tự bịp miệng, sợ tiếng thở làm bại lộ hành tung.
Nghe ngóng một lúc không có tiếng động gì, bốn bề im phăng phắc, dù gì ông ta cũng là mãnh tướng thân kinh bách chiến, rất nhanh bình tĩnh lại. Tay rờ rẫm xung quanh, kiếm được cái cuốc, lòng mừng rỡ, có vũ khí rồi, ông ta không sợ nữa.
Chuyện này nói cho cùng không thể để nhiều người biết, tự mình giải quyết được là tốt nhất.
Quay lại nội viện chỉ thấy tối om om, loáng thoáng có người kêu đau, ông ta sợ bị Triệu Nguyên Hi tập kích trong bóng tối. Cho nên đi vòng theo hành lang, từ xa nhìn thấy Lãnh Nghệ nằm trên mặt đất rên ri, cảnh giác tới gần, hỏi nhỏ: “Nhị hoàng tử đâu?”
“Thần, thần… Không biết… Thần trúng đòn… Hắn đuổi theo, quan gia không sao chứ?” Lãnh Nghệ nói đứt quãng, định bò dậy nhưng không dậy nổi:
“Trẫm không sao!” Triệu Quang Nghĩa đi nhanh vào phòng ngủ, lấy được đèn lồng chạy ra đại sảnh, chỉ thấy Triệu Nguyên Hi nằm bên bậc tam cấp, tay cầm cuốc chỉ về phía trước: ” Súc sinh, còn không mau quỳ xuống.”
Triệu Nguyên Hi vẫn nằm im không nhúc nhích.
Triệu Quang Nghĩa gọi tới lần thứ ba vẫn không thấy hắn mảy may phản ứng liền đánh bạo tới gần, chỉ thấy Triệu Nguyên Hi tay cầm chặt đao, đầu dựa trên ngưỡng cửa, phía dưới là vũng máu lớn.
Hiển nhiên là hắn đuổi theo mình, vì trời tối nên cũng trượt ngã giống mình, không may thế nào đầu lại va trúng cạnh ngưỡng cửa. Triệu Quang Nghĩa sờ thử mũi, nào còn chút hơi thở nào, ông ta buông cuốc lẩm bẩm: “Trời gây nghiệt, còn tránh được, tự gây nghiệt, chỉ có chết.”
Chuyện biến đổi quá nhanh quá bất ngờ, ông ta nhớ lại hung hiểm vừa rồi, nếu không có Lãnh Nghệ xả thân che chắn, e mình mới là người nằm xuống.
“Quan gia… Quan gia cẩn thận…”
Triệu Quang Nghĩa nghe thấy tiếng gọi quay đầu, chỉ thấy Lãnh Nghệ đang cố sức bò lồm cồm mặt đất về phía mình, quay lại đỡ y dậy ngồi xuống ghế, quân vương đỡ thần tử, ân sủng này mấy ai có chứ?
“Thần không dám, quan gia không cần… khụ, khụ…” Lãnh Nghệ che miệng ho vài tiếng, có cả máu phun ra từ kẽ bàn tay, đó là dấu hiệu nội thương phủ tạng, vẫn hỏi: ” Nhị hoàng tử đâu rồi?”
Triệu Quang Nghĩa trầm giọng nói: “Thằng súc sinh trượt chân ngã vỡ đầu chết rồi, may cho hắn, nếu không hắn chết càng thảm.”
Lãnh Nghệ há hốc mồm, dáng vẻ không tin nổi: “Sao Nhị hoàng tử lại làm chuyện đại nghịch… bất đạo đó?”
Triệu Quang Nghĩa mắt đảo qua thanh đao, mặt không lộ ra chút nào: “Vừa rồi ngươi không nghe thấy hắn nói gì à?”
Lãnh Nghệ lạnh sống lưng, biết mình trả lời sai một câu là có họa sát thân ngay: “Thần, thần thấy quan gia và nương nương đi vào phòng ngủ, biết tới lúc phải vẽ tranh. Nhưng theo vào tới nơi mới nhận ra, phòng ngủ này không có cửa sổ phía sau, cửa sổ phía trước lại quá cao, thần nhìn không tới… Bệ hạ cũng biết vẽ tranh này rất tốn thời gian, thần phải kiếm cái ghế đủ cao mới có thể chuyên tâm vẽ… Tìm, mãi không thấy cho tới tận khi nghe quan gia hô hộ giá mới vội vàng quay lại…”
Triệu Quang Nghĩa nhìn xoáy vào y: “Không cần biết ngươi có nghe thấy không, sau này chỉ cần nửa câu truyền tới tai trẫm, trẫm diệt cả nhà ngươi, nhớ chưa?”
Lãnh Nghệ dời ghế quỳ xuống: “Thần ghi nhớ, chuyện hôm nay tuyệt không để lộ ra ngoài.”
“Thế thì tốt.” Mặt Triệu Quang Nghĩa giãn ra đôi phần: ” Đứng lên đi, thương tích thế nào, hay là gọi thái y.”
“Thần chịu được ạ, chuyện hôm nay không nên để ai biết… trong nhà thần có người hiểu nghề y.”
“Ừ, ngươi nói nên làm thế nào?”
Lãnh Nghệ biết ông ta sớm có tính toán, chỉ muốn thử mình mà thôi, nào dám nói, lo lắng hỏi: “Thần, thần không biết phải làm sao, quan gia bảo phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi đúng là không chịu động não.” Triệu Quang Nghĩa bật cười, chưa từng có thần tử nào đi hỏi lại ông ta như thế, biết y trừ phá án ra thì mấy chuyện quyền mưu đều hồ đồ, nếu không đã chẳng dám kết giao với Lý Dục mà người người tránh xa, hỏi: ” Ngươi ở đây nghỉ ngơi, trẫm đi tìm Hoa Nhị nương nương.”
Nói rồi Triệu Quang Nghĩa đi ra ngoài, gõ cửa từng phòng, mãi tới khi đến tiền viện mới thấy một người cao lớn, cao hơn ông ta một cái đầu, thất kinh lùi lại: “Ai đó?”
Người kia từ trong hành lang đi ra: “Nô tì Đại Ngốc.”
Triệu Quang Nghĩa thở phào: “Sư tỷ ngươi đâu?”
Đại Ngốc chỉ phòng sau lưng: “Ở phòng Lăng Yên!”
Triệu Quang Nghĩa tới gõ cửa: “Hoa Nhị, nàng có trong đó không?”
Trong phòng truyền ra giọng Hoa Nhị: “Thần thiếp trong này.”
– Nàng có thể ra đây nói vài câu không?
“Thần thiếp ngủ rồi, đêm hôm khuya khoắt không tiện gặp quan gia. Xin quan gia về đi.”
“À… Được.” Triệu Quang Nghĩa biết tâm tình nàng hiện giờ hẳn rất tệ đành ủ rũ về nội đường, thấy Lãnh Nghệ đã đứng ở hành lang tay ôm bụng kinh sợ nhìn thi thể Triệu Nguyên Hi, hỏi y: ” Thương tích sao rồi?”
Lãnh Nghệ gắng gượng nói: “Thần không sao, vẫn hành động được!”
“Tốt, ngươi biết phải an bài ra sao cho sạch sẽ chứ?”
“Thần, thần hiểu.”
Triệu Quang Nghĩa đi ngay, trong lòng ông ta rất nặng nề, không phải vì cái chết của nhi tử, rốt cuộc vì sao, chỉ ông ta mới biết.
Lãnh Nghệ lấy lại đao từ tay Triệu Nguyên Hi, đi tới tìm Đại Ngốc, Đại Ngốc đã được Hoa Nhị dặn dò nghe Lãnh Nghệ sai bảo nên ra canh cửa, trừ y ra không cho ai vào. Còn bản thân thì mau chóng rời đi, tới thẳng phòng Long Huýnh trả lại đao, bảo quan gia đã về, mau tới hộ vệ.
Tiếp đó Lãnh Nghệ lại ngựa không ngừng vó tới thiện phòng của Triệu Nguyên Hi, thấy lão thái giám đang đứng ngóng ra ngoài. Lão thái giám vội đi tới: “Lãnh đại nhân tới ạ.”
“Ồ lão công công còn chưa đi ngủ à?”
“Đúng, lão nô đang đợi nhị hoàng tử.”
“Ta vì chuyện này mà tới, Nhị hoàng tử bảo ta về lấy cái áo bào, nói là đêm có hơi lạnh.” Lãnh Nghệ xoa xoa hai tay vào nhau có vẻ rất lạnh:
Lão thái giám sinh nghi, sao Lãnh Nghệ lại ở cùng nhị hoàng tử cho được, cảnh giác hỏi: “Không biết hiện giờ hoàng tử đang ở…”
Lãnh Nghệ tới gần: “Đang uống rượu với Hoa Nhị nương nương, còn mời cả quan gia, ta đi cùng quan gia.”
Lão thái giám nghe thế liền không nghi ngờ gì nữa, đi vào trong phòng: “Đại nhân đợi chút, lão nô đi lấy ngay.”