Phần 453: Giấc mộng ngắn ngủi
Triệu Quang Nghĩa trán nổi đầy gân xanh, đột nhiên cầm ấm trà trên bàn ném thẳng tới, Triệu Nguyên Hi đang quỳ, quần áo mặc dở, làm sao mà né được. Ấm trà vừa mới lấy từ trên bếp xuống, bên trong là nước nóng, rưới đầy mặt Triệu Nguyên Hi làm hắn là hét không thôi. Ông ta chưa hả giận xông tới bồi thêm một cước: “Quân khốn kiếp, từ chập tối tới giờ Hoa Nhị ở bên cạnh trẫm đánh đàn uống rượu, chưa từng rời khỏi trẫm nửa bước, đâu ra một tuần trà trước đi dụ đỗ ngươi! Ngươi có tâm tư dơ bẩn, giờ bị phát giác lại vu oan cho người ta.”
Triệu Nguyên Hi choáng váng, chẳng còn để ý mặt bỏng rát, phụ hoàng hắn không nói dối làm gì, rốt cuộc là sao, đầu óc hỗn độn. Hắn làm sao biết được di động của Lãnh Nghệ có tính năng ghi âm, những lời đó đúng là do Hoa Nhị nói, chỉ là không phải nói một tuần trà trước mà thôi.
Triệu Quang Nghĩa thấy hắn á khẩu, cho rằng hắn bị vạch trần không còn gì để nói, chửi mắng: “Hoa Nhị quý phi là phi tần của tiên đế, là trưởng bối của ngươi, vậy mà ngươi nửa đêm đột nhập khuê phòng, dĩ hạ phạm thượng, trái luân lý, chó lợn không bằng.”
“Ả chẳng phải còn là hoàng tẩu của phụ hoàng sao? Không phải vẫn hầu hạ phụ hoàng đấy thôi.” Triệu Nguyên Hi thấy mình bị lừa, lại bị đòn đau bụng đầy ủy khuất, rốt cuộc ít tuổi chịu oan ức sao nhịn nổi:
“Ngươi! Ngươi nói bậy, ta ta…” Hoa Nhị phu nhân òa khóc tức tưởi, ôm mặt chạy đi:
“Hoa Nhị!” Triệu Quang Nghĩa muốn đuổi theo, lại thấy thế không ổn, chẳng phải xác thực lời thằng nhãi này mình cũng gian dâm hoàng tẩu à, nhất thời thẹn quá hóa giận, đá phát nữa:
Triệu Nguyên Hi lần này bị đá trúng mũi, rú lên thảm thiết, chẳng những hộc máu, mà còn mất hai cái răng.
Triệu Quang Nghĩa biết lần này Hoa Nhị phu nhân tổn thương nặng, oan khuất lớn, vừa rồi nàng đúng là không hề có ý thị tẩm ông ta. Vậy mà vừa bị sỉ nhục lại thiếu chút nữa bị nhi tử mình làm hại, nếu không xử phạt thật nặng thằng nhãi không được, giận run: “Trẫm, trẫm nhất định phải phế trừ ngươi thành thứ dân, đầy đi Lĩnh Nam! Cút, cút khỏi mặt trẫm, đừng bao giờ để trẫm thấy mặt nữa.”
“Phụ hoàng, con con…” Triệu Nguyên Hi máu chảy ròng ròng bò dậy, hoảng sợ tột đồ nếu bị biếm thành thứ dân, đời này của hắn coi như xong rồi, còn hơn cả cái chết, đang bò dậy đột nhiên nhìn thấy thanh đao, một ý nghĩ lớn gan nảy ra, lao tới cướp lấy:
Triệu Quang Nghĩa nhìn thấy hành động đó thì giật nảy mình, nhưng ngăn cản cũng không kịp: “Súc sinh! Ngươi, ngươi…”
“Là ông, là ông ép ta đấy…” Triệu Nguyên Hi thành công cầm đao trong tay, mừng phát cuồng, cơ hội, đây chính là cơ hội trời cho ta, ta chính là chân mệnh thiên tử, nếu không làm sao đúng hôm nay tới đây, gặp ông ta chỉ có một mình, rồi lại có sẵn thanh đao thế này chứ: ” Mau, mau viết chiếu thư, truyền hoàng vị cho ta, nếu không ta giết ông.”
Triệu Quang Nghĩa giận tới râu tóc dựng lên, ông ta không ngờ mình lâm vào cảnh này: “Ngươi, ngươi là thứ sức sinh đại nghịch bất đạo.”
“Là ông ép ta.” Triệu Nguyên Hi nghiến răng rít lên: ” Viết mau, nếu không ta cá chết lưới rách với ông.”
Triệu Quang Nghĩa có thể đoạt hoàng vị đâu phải tầm thường, ông ta lâm nguy không loạn, biết lúc này cẩn ổn định hắn tìm cơ hội, hòa hoãn nói: “Hi nhi, con cũng biết trẫm có thể kế thừa ngôi vị là do minh ước kim quỹ, theo minh ước, nếu trẫm có bề gì, hoàng vị sẽ phải truyền cho thúc thúc Triệu Đình Mỹ của con đã…”
“Thôi đi, phụ hoàng, không cần giả vờ nữa, ai chẳng biết minh ước đó do phụ hoàng cố ý sai người cướp đi, như thế hoàng thúc không cách nào yêu cầu người thực hiện theo minh ước rồi. Phụ hoàng đâu định truyền cho người ta, sớm muộn gì chả tới tay bọn nhi thần. Đừng rườm lời, viết chiếu thư đi.”
“Trẫm có viết chiếu thư cũng vô ích, chỉ cần tìm được kim quý chi minh, hoàng thúc con sẽ theo đó lên ngai, yêu cầu con nhường hoàng vị.”
“Thôi thôi, cái minh ước đó là do ông giấu đi, nên mới giữ cao thủ phá án như Lãnh Nghệ ở hoàng cung không cho y đi tra. Nhi thần cũng biết hoàng thúc Triệu Đình Mỹ rất muốn lối kéo Lãnh Nghệ, nên mùng một Tết đích thân tới nhà chúc Tết y. Chỉ là hoàng thúc đâu biết là minh ước do phụ hoàng giấu đi rồi.”
Triệu Nguyên Hi cười rùng rợn, từ từ tới gần: “Kỳ thực phụ hoàng không để y tra cũng hợp tâm ý nhi thần, nếu không sau này làm sao hoàng vị truyền tới nhi thần được. Vì thế nhi thần còn nương theo điều tra của phụ hoàng, sai người giết hết tất cả những ai có khả năng liên quan tới nó, bao gồm tên Lãnh Nghệ đó. Nếu không phải có người của hoàng thúc và Khai Bảo hoàng hậu phá đám thì y chết mười kiếp rồi. Phụ hoàng thấy chưa, nhi thần đâu phải ngốc, phụ hoàng truyền hoàng vị cho nhi thần không sai được, viết đi.”
Triệu Quang Nghĩa đau khổ nói: “Hi Nhi, sao, sao con thành ra như thế?”
“Đừng rườm rà, viết mau!”
“Trẫm có viết, ngươi cũng giết trẫm, trẫm hà tất phải viết.”
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sao có thể giết người, chỉ phế chân tay người, nói là người bệnh nặng truyền ngôi cho nhi thần thôi. Sau khi đăng cơ sẽ phong phụ hoàng thành thái thượng hoàng, xây cho phụ hoàng một cái cung điện thật lớn, phụ hoàng cứ yên tâm mà ở trong đó hưởng phúc hết đời… Ha ha ha.” Triệu Nguyên Hi càng nói càng hưng phấn, tựa hồ đã ngồi trên long ỷ rồi vậy, ngửa mặt cười dài vô cùng đắc ý:
“Cứu giá! Mau cứu giá!” Triệu Quang Nghĩa chính là đợi giây phút này, ông ta nhân lúc hắn lơ đễnh lao ra ngoài, đáng tiếc uống say chân không vững, ngoài lại thổi tắt đen, mới chạy vài bước xô vào bàn ghế ngã lăn quay:
“Phụ hoàng đi gian díu với hoàng tẩu của mình, làm sao mang theo người khác, hô to nữa cũng không ai tới cứu đâu, đây là ý trời.” Triệu Nguyên Hi cười càng to:
Đúng lúc này có tiếng quát: “Nhị hoàng tử, ngươi mưu hại quan gia, đại nghịch bất đạo, đây là tội chết, còn không mau buông đao quỳ xuống.”
Triệu Nguyên Hi giật nảy mình, sau đó nhận ra người đứng đó là Lãnh Nghệ đang cầm cái ghế, hắn nào sợ một tên thư sinh trói gà không chặt, còn mừng rỡ: “Đến đúng lúc lắm, ta tiễn ngươi đi tây thiên, xem đao.”
Nói rồi vung đao chém xuống đầu Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ giơ ghế lên đỡ, tuy đỡ được nhưng bị đẩy lùi ra sau, nhát chém quá mạnh làm đao chém sâu vào ghế gỗ, y hét lên: “Quan gia chạy mau.”
Triệu Quang Nghĩa bò dậy lảo đảo bỏ chạy.
Triệu Nguyên Hi rút đao truy cản, nhưng đao chém quá sau vào ghế, rút không ra, thấy Triệu Quang Nghĩa đã ra tới cửa thi cuống lên, hét lớn đá vào bụng Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ hét thảm lăn lông lốc.
Triệu Nguyên Hi dùng cả chân lẫn tay rút đao mới rút ra được, không kịp giết Lãnh Nghệ, cầm đao đuổi theo Triệu Quang Nghĩa.
Ngoài kia trời tối om om, hắn không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng Triệu Quang Nghĩa hô hộ giá, lòng càng sốt ruột, định bất chấp tất cả nhảy xuống lầu đuổi theo.
Đúng lúc này gáy bị người ta tóm lấy, sau đó uỳnh một cái bị đập mạnh xuống đất, đầu đập trúng vào cạnh ngưỡng cửa, đau tới nổ đom đóm mắt. Hắn vẫn nắm thật chắc đao trong tay, muốn bò dậy, nhưng thân thể như chẳng thuộc về mình, không động đậy được mảy may, muốn quay đầu nhìn xem ai ám toán mình, nhưng đầu cũng không nghe hiệu lệnh… Chỉ nghe thấy trong phòng, Lãnh Nghệ vẫn đang ôm bụng rên rỉ…
Máu đang từ gáy chảy ra ào ạt, hắn cảm thụ rõ sinh mạng của mình trôi đi thật nhanh, người lạnh dần.
Ai, rốt cuộc là ai?
Trẫm, trẫm chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là trẫm…
Cứ thế Triệu Nguyên Hi lặng lẽ lìa bỏ cõi đời cùng giấc mộng đế vương ngắn ngủi.