Phần 452: Ai dụ dỗ ai
Hoa Nhị phu nhân vỗ tay khen hay, mời Triệu Quang Nghĩa một bát rượu, nàng cũng uống xong, lại đàn một khúc, ông ta lại tiếp tục đánh bài Thái tổ trường quyền, nàng tiếp tục uống rượu đàn một khúc nữa. Ông ta lại đánh Thái tổ trường quyền, lần này Hoa Nhị phu nhân đã nhận ra, nàng không chịu: “Tam Lang chơi xấu, thiếp mỗi lần một bài, chàng toàn đánh đi đánh lại một bài quyền, không được, phạt rượu.”
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả giải thích: “Nàng không biết rồi, ca vũ của nàng thì càng mới mẻ người ta càng thích, nhưng võ công thì khác, biết ngàn chiêu chẳng bằng quen một chiêu, cho nên trẫm mới đánh đi đánh lại một bài.”
“Thiếp kệ.” Hoa Nhị phu nhân làm nũng: ” Tam lang chàng chơi xấu, phải phạt rượu, phạt rượu.”
Triệu Quang Nghĩa đành phải uống một bát, cao hứng nói: “Thực ra quyền cước trẫm không biết nhiều, vũ khí thì trẫm lại rất thuần thục.”
“Nhưng chỗ thiếp không có binh khí.”
“Không sao, Lãnh ngự đái của trẫm ngoài kia, y có mang theo yêu đao, gọi y vào là được… Lãnh Nghệ! Lãnh Nghệ!”
Đợi ông ta gọi tới mười mấy lần, Lãnh Nghệ chạy lên, khom người thở hồng hộc nói: “Có vi thần.”
Kỳ thực Triệu Quang Nghĩa biết Lãnh Nghệ khẳng định đang nấp gần đây để vẽ tranh, nếu mình gọi mà y ra ngay thì không thích hợp, nên mới chạy một vòng rồi tới. Lòng khen y cơ trí, bề ngoài Triệu Quang Nghĩa lại nghiêm giọng quát: “Ngươi thân là ngự đái, lúc nào cũng ở sát bên trẫm mới phải, để trẫm gọi mười mấy lần mới tới, nếu xảy ra chuyện gì ngươi hộ giá thế nào?”
Lãnh Nghệ vội quỳ xuống: “Thần đáng chết.”
Hoa Nhị phu nhân thấy y bị mắng thì không đành lòng: “Tam Lang, Lãnh đại nhân vốn là quan văn, tất nhiên không hiểu rõ quy củ này.”
“Hừ, may nhờ Hoa Nhị nói cho ngươi đó… Để đao lại lui đi.”
Lãnh Nghệ lóng ngóng cởi đao đặt trước mặt rồi lùi lại phía sau, đợi Triệu Quang Nghĩa nhận đao mới cáo lui.
Triệu Quang Nghĩa tay cầm đơn đao, ấn lò xo trên vo đao một cái, đao bắn ra nửa tấc, ông ta rút đao cheng một tiếng, khí thế khác hẳn. Kiếm quân tử linh hoạt, đao bá đạo hung mãnh, người dùng đao phải có cái khí thế dám đương đầu với cả thiên hạ mới phát huy đao pháp tới tột đỉnh. Chỉ thấy mỗi đao Triệu Quang Nghĩa chém ra là một bước lấn tới phía, tiếng gió vùn vụt, ánh đao loang loáng.
Hoa Nhị phu nhân vỗ tay reo lên: “Hảo đao pháp!”
Đao cầm trong tay Triệu Quang Nghĩa như lấy lại khí thế cầm thiên quân vạn mã tung hoành sa trường năm xưa, bên cạnh lại có giai nhân cổ vũ. Ông ta hưng phấn đi ra giữa đại sảnh, dấu đao dưới nách, bất ngờ dùng một thế tuốt đao trảm, lại được Hoa Nhị vỗ tay reo hò.
Hứng trí nổi lên Triệu Quang Nghĩa múa đao càng lúc càng hăng, tới mức chỉ thấy ánh đao mà không thấy người đâu, ánh đao loang loáng khắp phòng, thực không tầm thường.
Đao vừa dừng lại, Hoa Nhị phu nhân đã khen không thôi, tự uống một chén: “Hảo đao pháp, đáng uống một chén.”
Trong lòng hào khí dâng tràn, Triệu Quang Nghĩa đặt đao xuống: “Hoa Nhị, đêm nay trẫm ở lại chỗ nàng nhé.”
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Nhị đã đỏ rực như thạch lựu, không nói một lời lấy một cái đèn lồng thổi tắt số còn lại, thẹn thùng cúi đầu mà đi.
Triệu Quang Nghĩa hơi ngẩn ra một chút sau đó mừng húm, nơi đó hẳn là phòng ngủ của nàng, nàng xấu hổ không dám nói đồng ý nên chỉ dùng hành động biểu thị.
Ông ta chậm mất một bước, nhưng tay thì không chậm, vội vàng đuổi theo nàng vào phòng, vừa đi vừa cởi áo, tới nơi quả nhiên vừa thấy nàng vừa lên giường, tháo tấm màn hoa rũ xuống, cả người như bị bao phủ vào trong một vầng sương mù đỏ tươi.
Bóng dáng mỹ lệ bên trong vầng sương đỏ hiện rõ những đường cong xinh đẹp, ông ta miệng khô cổ khát, cởi áo càng nhanh.
Ai ngờ Hoa Nhị phu nhân từ trong giường đi ra: “Thần thiếp đã dọn giường cho quan gia, ấm trà nóng cũng để trên bàn đề phòng nửa đêm quan gia khát nước, quan gia nghỉ ngơi, thần thiếp tới tiền viện ngủ với Lăng Yên.”
Triệu Quang Nghĩa chưng hửng: “Hoa Nhị, nàng trêu trẫm sao?”
Hoa Nhị phu nhần lườm ông ta: “Hoa Nhị trêu quan gia bao giờ, quan gia muốn ngủ lại chỗ thần thiếp, thần thiếp đồng ý rồi, nhưng đâu có nói sẽ thị tẩm quan gia.”
“Cái, cái này…” Triệu Quang Nghĩa mặt dài thượt, lại không dám dùng sức mạnh cưỡng ép, ông ta thực sự sắp bị lửa dục đốt cháy thành than rồi: ” Hoa Nhị, nàng thương trẫm đi, trẫm với nàng một mảnh tình thâm, trời đất chứng giám…”
“Suỵt!” Hoa Nhị phu nhân làm động tác im lặng: ” Hình như có người tới!”
Triệu Quang Nghĩa lắng nghe, quả nhiên có người đẩy cửa bên ngoài két một tiếng.
Hoa Nhị phu nhân lớn tiếng hỏi: “Ai, ai ở ngoài thế?”
“Là ta, Hoa Nhị tiểu bảo bối, ta tới đây.” Là giọng chớt nhả của Triệu Nguyên Hi:
Hoa Nhị phu nhân run sợ nhìn Triệu Quang Nghĩa cầu cứu, mặt Triệu Quang Nghĩa khó coi cực độ, đánh miệng về sau giường bảo nàng trốn đi, còn ông ta ngồi trên giường kéo rèm xuống.
Lập tức nghe thấy tiếng cười dâm tiện của Triệu Nguyên Hi: “Hoa Nhị, té ra nàng trốn trong phòng uống rượu à, không sợ Phật tổ trách tội sao? Có điều đừng lo, ta chịu phạt cùng nàng. Nàng ở đâu rồi, ta biết rồi, đang đợi ta trong phòng ngủ chứ gì, hi hi, ta tới đây.”
Triệu Nguyên Hi mò mẫm bóng tối tới phòng ngủ, trong phòng chỉ có một cái đèn lồng. Triệu Nguyên Hi lờ mờ thấy bóng người sau rèm, tất nhiên cho rằng đó là Hoa Nhị phu nhân cuống cuồng cởi sạch quần áo, trần truồng bò lên giường, miệng gọi: “Bảo bối, thật là ngoan… Á…”
Bất thình lình bụng trúng một cú đá cực mạnh bay ra ngoài.
Tiếp đó là tiếng gầm của Triệu Quang Nghĩa: “Súc sinh! Ngươi dám làm chuyện cầm thú như vậy à?”
Triệu Nguyên Hi nghe ra giọng cha mình thì hồn phi phách tán, vừa cuống cuồng mặc lại quần áo vừa kêu: “Phụ hoàng, là là Hoa Nhị dụ dỗ nhi thần, nàng bảo nhi thần tới chỗ nàng hẹn hò, té ra là muốn hãm hại nhi thần, nhi thần oan uổng! Xin phụ hoàng minh giám!”
Triệu Quang Nghĩa lập tức nhìn chằm chằm vào Hoa Nhị phu nhân đầy nghi ngờ.
Hoa Nhị phu nhân mặt hoa thất sắc: “Không, không có chuyện đó, thần thiệp không…”
Triệu Nguyên Hi lớn tiếng nói át giọng nàng: “Ngươi còn cãi, một tuần trà trước, ngươi tới ngoài phòng ta nói đêm nay ánh trăng sáng tỏ, muốn cùng ta uống rượu thưởng trăng, chẳng phải dụ dỗ ta là gì, cả Lưu thái giám cũng nghe thấy còn khẳng định là giọng của ngươi… Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ, lả ả dụ dỗ nhi thần.”
“Không, không, ngươi ngậm máu phun người, ta không…”
“Phụ hoàng, nhi thần thề với trời, chính ả vừa rồi tới dụ dỗ nhi thần nên nhi thần mới tới, nếu nhi thần nửa câu nói sai, thiên lôi đánh chết.”
Hoa Nhị phu nhân hai tay ôm mặt khuỵu xuống đất khóc, miệng chỉ biết nói “không phải, không phải”, đáng thương vô cùng.