Phần 450: Hoàng đế leo tường. (1)
Lãnh Nghệ nhìn trái phải, dáng vẻ hết sức thận trọng, tới gần Triệu Nguyên Hi nói nhỏ: “Nhị hoàng tử tới Trịnh gia phúng điếu e sẽ bị gây khó dễ, cho nên thần muốn nhắc nhở người.”
“Gây khó dễ gì chứ, ta làm gì mà. À… Ý ngươi là…” Triệu Nguyên Hi ấp úng một lúc rồi tự hiểu ra, trước kia hắn phi lễ Đát Cơ, chuyện này nhiều cung nữ biết, chuyện đã tới tai Lãnh Nghệ, có khi cũng tới tai Trịnh gia. Trước kia Đát Cơ còn sống thì người ta còn cố kỵ thể diện giờ nàng đã chết, liệu họ có nghi ngờ gì mình không, có hay không, tới đó e là không có kết quả tốt: ” Lãnh đại nhân gọi ta lại, hẳn có kế sách phải không?”
Lãnh Nghệ áp giọng thật thấp thì thầm: “Nhị hoàng tử tới Trịnh gia nếu bị bọn họ hỏi tới nguyên nhân cái chết của Đát Cơ mỹ nhân, hãy nói là quan gia sai Long Huýnh ban chết, họ không nói được gì.”
Triệu Nguyên Hi cả kinh: “Đát Cơ mỹ nhân bị phụ hoàng ta ban chết à? Sao ngươi biết?”
“Một thị nữ của Ngụy quốc công chúa nhìn thấy…” Lãnh Nghệ gần như kề sát vào tai hắn: ” Đêm đó ả thấy Long Huýnh đêm đó mở cửa sổ vào phòng Đát Cơ mỹ nhân, còn nghe thấy tiếng đổ vỡ. Sáng hôm sau lại phát hiện Đát Cơ mỹ nhân đã chết, không phải Long Huýnh thì là ai? Mà Long Huýnh chẳng lẽ tự tung tự tác, thế nên… Nhị hoàng tử nói xem có đúng không?”
“Thì ra là thế, ta hiểu.”
“Thần nói với Nhị hoàng tử chuyện này là lo người tới đó bị làm khó dễ, hoàng tử chỉ cần để lộ chút ý tứ liên quan tới quan gia, thần nghĩ họ sẽ không dám làm gì người.”
Triệu Nguyên Hi cười lạnh trong lòng, tên này quả nhiên ảo tưởng mình coi y là tâm phúc nên đến lấy lòng đây mà. Triệu Nguyên Hi vờ vịt tỏ ra cảm kích: “Đa tạ Lãnh đại nhân nhắc nhở, vừa rồi ta thấy bất an lắm.”
“Thần tất nhiên phải nghĩ cho hoàng tử, có điều thần chỉ tiết lộ chi tiết cho hoàng tử, ví dụ như tì nữ Liên Thu nhìn thấy Long Huýnh đột nhập vào phòng không nên kể ra, nếu không liên lụy tới Ngụy quốc công chúa, ả sẽ không nhận đâu, nhị hoàng tử bị động lắm, nên người biểu đạt chút là đủ.” Lãnh Nghệ thì thầm hiến kế:
“Ta tự biết yên tâm.” Triệu Nguyên Hi hơi tiếc, tên này phụ trách điều tra kim quỹ minh ước, lại còn biết bí mật của mình, nếu không giữ lại cũng có một trợ thủ đắc lực:
Lãnh Nghệ đang cúi mình thì ẩn giấu một nụ cười lạnh lẽo, kế hoạch của Hoa Nhị phu nhân sẽ chỉ khiến Triệu Nguyên Hi phế từ thân phận hoàng tử giáng xuống làm thứ dân thôi. Nhưng Lãnh Nghệ không nhân từ với kẻ thù như thế, nếu có ý nhắm vào y, chỉ còn một đường xuống âm phủ mà thôi.
Tiếp đó Triệu Quang Nghĩa dẫn đám phi tần, công chúa làm lễ an táng cho mười con hổ, thậm chí là cả con Nguyên Soái suýt giết Hoa Nhị phu nhân, tất cả an táng sau Nam Kha Tự. Hoa Nhị phu nhân khóc nức nở, không ít người buồn bã, những con hổ đó đều rất ngoan, hoàng cung ít thú vui, tới Hổ Sơn chơi với chúng là thú tiêu khiển của không ít phi tần buồn chán ở hậu cung, bởi vậy nhiều người cũng rơi lệ.
An táng xong là hoạt động trồng hoa.
Vì danh nghĩa trồng hoa là vì Triệu Khuông giận, cho nên không để người làm vườn thay thế, đám quý nhân phải tự vác cuốc đào đất, ai nấy mệt tới muốn xỉu.
Triệu Quang Nghĩa vì lấy lòng Hoa Nhị phu nhân càng dốc sức, chỉ là mấy năm qua ông ta rời lưng ngựa, sống trong nhung lụa, khá hơn đám phi tần, nhưng cũng mệt tới đau lưng mỏi gối.
Tận khi mặt trời ngả bóng mới kết thúc, đám cung nữ hoạn quan phải dìu chủ tử của mình về phòng, có người không đi nổi còn phải cõng, thê thảm vô cùng.
Hoa Nhị phu nhân vì biểu lộ cảm kích nói với Triệu Quang Nghĩa sẽ đích thân xuống bếp làm vài món ăn cho ông ta.
Triệu Quang Nghĩa mừng lắm cho rằng công sức mình bỏ ra đã làm nàng cảm động, chỉ là lần này thực sự là mệt, e có lòng không có sức.
Về tới thiện phòng được cung nữ hết lòng xoa bóp cơ bắp mới dễ chịu một chút, không lâu sau thì Vương Kế Ân truyền chỉ quay về, ông ta rất không vui: “Sao đi lâu thế?”
Vương Kế Ân đuổi lui hai cung nữ, đích thân bóp chân cho Triệu Quang Nghĩa: “Quan gia, Trịnh vương gia mới đầu có điều bất mãn, song vẫn chuẩn bị phát tang. Nhưng sau đó Nhị hoàng tử tới cùng với không ít đại thần, không biết họ nói gì, Trịnh gia không phát tang nữa.”
Triệu Quang Nghĩa nhướng mắt lên: “Hử, là do nhị hoàng tử sao?”
Vương Kế Ân cẩn thận nói: “Nô tài khi đó ở ngoài linh đường, Nhị hoàng tử vào trong phòng nên lão nô không rõ họ nói gì, về sau Trịnh gia tuyên bố Đát Cơ mỹ nhân chết không rõ ràng, nên trước khi làm rõ thì không phát tang.”
Triệu Quang Nghĩa ngồi bật dậy: “Láo xược, chúng định thị uy với trẫm à?”
“Đúng ạ, không chỉ có người Trịnh gia, còn có không ít đại thần chất vẫn lão nô, rốt cuộc nương nương vì sao mà chết! Bất kể nô tài nói ra sao họ cũng không tin, nên mãi mới thoát thân được.”
“Có những kẻ nào?”
“Tề vương Triều Đình Mỹ, Hưng Nguyên doãn Triệu Đức Phương.”
Hai người mà Vương Kế Ân nêu tên thì một là thân đệ đệ, một là thân chất tử của Triệu Quang Nghĩa, bọn họ tham gia vào đã khó nhằn, nhưng cái tên tiếp theo Vương Kế Ân nói càng làm ông ta chấn kinh: “Chủ yếu truy hỏi nô tài là Trung thư lệnh Thạch Thủ Tin, Kiểm giáo thái sư Cao Hoài Đức, thứ tướng Thẩm Luân…”
Triệu Quang Nghĩa đau đầu, Thạch Thủ Tín và Cao Hoài Đức là huynh đệ cùng Trịnh Ân năm xưa vào sinh ra tử, những người khác là trọng thần cả. Năm xưa ca ca ông ta giết nhầm Trịnh Ân, toàn triều dậy sóng dâng thư chỉ trích, khiến Triệu Khuông Dân phải chém long bào bồi tội mới dần dẹp được cơn phẫn nộ của họ.
Nhưng mà ông ta đâu có giết Đát Cơ, uất ức suýt bùng phát thì lại nghĩ, Đát Cơ chết thực sự không có vấn đề gì sao? Liệu có phải Lãnh Nghệ thuận theo ý muốn của mình nên nói thế? Chẳng may Đát Cơ thực sự bị giết mà ông ta không biết thì đúng là bị động.