Phần 449: Tiên hạ thủ vi cường
Đại điện Minh Kha Tự.
Triệu Quang Nghĩa nghe xong Lãnh Nghệ bẩm báo liên quan tới chuyện Đát Cơ mỹ nhân nửa đêm thức dậy đi vệ sinh sau đó không may gặp tai nạn dẫn tới tử vong. Gương mặt ông ta dần dần giãn ra: “Không ngờ ly kỳ như thế, nếu không có ái khanh thật khó ai có thể ngờ được Đát Cơ lại chết như vậy, đây chính là thiên ý… Kế Ân.”
Vương Kế Ân vội tới: “Có nô tài.”
“Đi tới Trịnh gia giải thích cho họ hiểu, đồng thời truyền khẩu dụ của trẫm, tấn phong Đát Cơ mỹ nhân thành hiền phi, thụy hiệu chiêu nhân. Cho phép đem thi thể về nhà mẹ đẻ, khi đó trẫm sẽ tới tế điện, nghỉ triều ba ngày tưởng niệm.” Vốn trên mỹ nhân còn có tiệp dư, sung ái, vượt mỗi cấp đều là ân sủng lớn, giờ nhảy vọt lên hiền phi là phá cách cực lớn. Hiển nhiên Triệu Quang Nghĩa muốn dùng cách này xoa dịu Trịnh gia: ” Ngoài ra thị nữ của Đát Cơ mỹ nhân chiếu cố không chu toàn, khiến chủ tử chết, kéo ra Tuyên Đức Môn đánh chết để cảnh cáo.”
“Nô tài tuân chỉ.” Vương Kế Ân đi ngay:
Lãnh Nghệ cũng hiểu thị nữ kia không làm sai gì, vì Đát Cơ mỹ nhân không cho ngủ cùng phòng thôi, song y không nói đỡ, vì chuyện này cần con dê thế tội. Bất kể là Đát Cơ mỹ nhân chết vì nguyên nhân gì thì Triệu Quang Nghĩa cũng cần con dê thế tội giết cho Trịnh gia xem, cung nữ kia bất kể thế nào cũng chết.
“Chuyện này khanh làm rất tốt, kết quả này đích thực là tốt nhất.” Triệu Quang Nghĩa đứng ra nhìn bầu trời, tâm tình khoan khoái, tuyết trên nóc nhà đã bắt đầu tan, nước nhỏ tí tách, làm tuyết dưới đất lởm chởm, người qua kẻ lại dẫm nhem nhuốc trông chả ra sao, ông ta lại thấy vừa mắt: ” Khanh bẩm báo chuyện này cho Hoa Nhị nương nương biết, đồng thời nói trẫm muốn hạ táng cho đàn hổ, đồng thời xới đất trồng hoa. Mời nàng tham dự.”
“Thần tuân chỉ.”
Lãnh Nghệ về phòng lấy rìu, tới tẩm cung của Hoa Nhị phu nhân, trả cho Đại Ngốc, sau đó đi thẳng vào phật đường, ở đây y không cần khách khí nhiều nữa.
Hoa Nhị phu nhân đang tụng kinh, y không làm phiền, đứng sau chờ đợi. Được một lúc Hoa Nhị phu nhân dừng lại, nhìn sau lưng một cái, mặt vô cảm, đi tới bên tủ, lấy chìa khóa, mở hai lớp rương lấy ra cái mặt nạ Mạnh Sưởng đưa cho y.
Lãnh Nghệ không nhiều lời, đeo lên ngay, không dán keo.
Ánh mắt Hoa Nhị phu nhân dần chuyển sang ôn nhu, nhào vào lòng y, hai tay móc cổ y kéo xuống, hôn cuồng nhiệt, say sưa, đói khát. Từ môi, răng tới lưỡi hai người đều phát huy tối đa công dụng của nó trong nụ hôn nóng bỏng có thể tan băng tuyết.
Tới khi thân thể Hoa Nhị phu nhân bắt đầu tán phát mùi hương kia, Lãnh Nghệ lấy hết ý chí kìm nén tách ra, bốn mắt vẫn nhìn nhau phả hơi thở mang mùi tình dục vào mặt đối phương, hai cái miệng vẫn nối liền bởi nước dãi trong veo và hơi thở đốc…
Hoa Nhị phu nhân vén tóc mai tán loạn: “Mỗi lần ở cùng chàng, thiếp lại không kìm nén được.”
Lãnh Nghệ làm sao không thế, vuốt má nàng: “Ta không có nhiều thời gian.”
“Thiếp nghe Lăng Yên nói Triệu Nguyên Hi có ý đồ xấu với chàng, Mạnh Lang yên tâm, dù có phải hy sinh tính mạng này, thiếp cũng không để chàng có chút thương tổn nào.” Hoa Nhị phu nhân ôm chặt y, nàng đánh mất “Mạnh lang” một lần tuyệt đối không để có lần thứ hai: ” Đoán chừng hắn sớm ra tay thôi, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, hắn là hoàng tử, trừ khi là chuyện mưu nghịch, nếu không giết hắn không thể, thời gian quá gấp, không thể xếp đặt được chuyện đó. Nhưng thiếp có cách này…”
Lãnh Nghệ cùng Hoa Nhị phu nhân thương lượng hồi lâu mới cởi mặt nạ, chỉnh trang lại y phục, rời khỏi tẩm cung của nàng tới thiện phòng của Triệu Quang Nghĩa.
Triệu Quang Nghĩa thấy sắc mặt Lãnh Nghệ khó coi thì tưởng là thất bại rồi, xua tay bảo: “Không sao, không có cơ hội này thì đợi lần khác, khanh vất vả rồi.”
Mặt Lãnh Nghệ như quả mướp đắng, ngập ngừng: “Không phải ạ, nương nương đồng ý rồi, chỉ là…”
“Làm sao, nương nương lại ra điều kiện gì à?” Triệu Quang Nghĩa mừng rỡ phất tay: ” Khanh cứ nói, không cần sợ.”
“Chuyện này…” Lãnh Nghệ vẫn tỏ ra rất khó xử: ” Thần thấy nương nương như gặp vấn đề gì khó giải quyết chứ không phải là không muốn nhận lời quan gia, thần thuyết phục mãi, nương nương mới chịu nói. Nương nương nói không muốn ra ngoài vì sợ gặp phải nhị hoàng tử, sẽ phải nghe những lời không nên nghe, lại không muốn nói vì không muốn làm ảnh hưởng tới danh dự của hoàng thất…”
“Nương nương nói, tại lần này cho người vào Nam Kha Tự mới xảy ra vấn đề, trước kia nương nương luôn tĩnh tu không sao cả… Nương nương nói không rõ ràng lắm, thần nghe là chuyện liên quan tới nhị hoàng tử cũng không dám hỏi kỹ hơn, cho nên về bẩm báo để quan gia định đoạt.”
“Ra là thế.” Triệu Quang Nghĩa nghe là đoán ra ngay, ông ta đâu phải không biết, trước kia cũng nghe nói Triệu Nguyên Hi trêu ghẹo phi tần trong cung, cho rằng hắn ít tuổi chưa hiểu chuyện thôi, không ngờ lần này đụng tới Hoa Nhị phu nhân của ông ta, nghiến răng ken két: ” Đúng là thứ gỗ mục không thể dùng vào việc gì, khanh bảo nương nương yên tâm, chuyện này trẫm sẽ giải quyết. Hoạt động hôm nay để hắn một mình ở trong phòng kiểm điểm.”
Vương Kế Ân ở bên nói nhỏ: “Quan gia, Đát Cơ mỹ nhân hoăng, người không có thời gian phúng điếu, để Nhị hoàng tử đi thay, cũng là thể hiện sự an ủi với Trịnh gia.”
“Kiến nghị hay, để hắn làm chút việc còn hơn là ngồi yên một chỗ.”
Rất nhanh Triệu Quang Nghĩa gọi Triệu Nguyên Hi tới, ông ta giờ mới để ý đứa con này chẳng biết từ bao giờ đã cao lớn không thua kém gì mình nữa, dám nhóm ngõ nữ nhân của mình rồi, lòng càng phẫn nộ, lệnh hắn thay mình tới Trịnh gia thăm viếng.
Triệu Nguyên Hi bị gọi tới thì nơm nớp lo sợ, cứ nghĩ Lãnh Nghệ đã bán đứng mình nói ra chuyện kia, ai ngờ không phải, nhưng không hiểu sao phụ hoàng tức giận như vậy, vâng dạ nhanh chóng đi ra.
Lãnh Nghệ canh gác bên ngoài vội đuổi theo gọi: “Nhị hoàng tử.”
Triệu Nguyên Hi quay lại, nỗ lực điều chỉnh cơ mặt nặn ra nụ cười không tự nhiên mấy: “Lãnh đại nhân, có chuyện gì sao?”