Phần 448: Tỉnh ngộ
Công công của Lỗ quốc công chúa chính là danh tướng Thạch Thủ Tín, một trong sáu khai quốc nguyên huân phò tá Triệu Khuông giận, chiến công hiển hách, hiện là lưu thủ Tây Kinh. Nhi tử ông ta là Thạch Bảo Cát, cũng là chiến tướng có tiếng, nhiều lần lập chiến công trong cuộc chiến với Liêu và Tây Hạ, hiện là tả vệ tướng quân, phò mã đô úy, Bổn Châu phòng ngự sứ. Tính nóng như lửa, nhưng lại rất yêu thương Lỗ quốc công chúa.
Lỗ quốc công chúa không hiểu, Lãnh Nghệ là quan văn, là đại hồng nhân bên cạnh hoàng đế. Tuy công công nàng là khai quốc nguyên huân, nhưng Đại Tống trọng văn khinh võ, sau sự kiện chén rượu đoạt binh quyền thì đã giao ra quân đội. Giờ chẳng còn bao quyền lực, lại thêm vì giỏi cầm quân nên bị quan gia nghi kỵ, đại thần khác xa lánh. Lãnh Nghệ muốn kết giao làm gì?
Nhìn lại ba yêu cầu của Lãnh Nghệ, chẳng cái nào đem lại lợi ích lớn cho y cả, Lỗ quốc công chúa không khỏi thấp thỏm, nàng nghĩ y phải lợi dụng cơ hội này vơ vét một mớ đưa ra yêu cầu cực kỳ quá đáng cơ: “Chỉ, chỉ thế thôi à?”
Lãnh Nghệ gật đầu khẳng định: “Chẳng lẽ công chúa không muốn giới thiệu vi thần.”
“Không, không, tất nhiên là có.” Lỗ quốc công chúa hết sức cẩn thận nói: ” Thực ra không cần ta giới thiệu, đại nhân đăng môn bái phỏng, công công và trượng phu ta ắt vui mừng tiếp đón, đại nhân hà tất thông qua ta… Đây đâu tính là điều kiện, ngài cứu vớt ta và cả Thạch gia, nói ra điều kiện này thật làm ta áy náy. Xin đại nhân nói yêu cầu khác.”
Lãnh Nghệ mỉm cười chắp tay một cái: “Công chúa nói ra được câu ấy làm thần rất mừng, có thể thấy công chúa rất chân thành hối lỗi rồi, dù không thề cũng làm được. Thần không còn yêu cầu nào khác, giết qua giết lại làm gì chứ, chỉ sinh thêm sát nghiệt thôi.”
Lỗ quốc công chúa nhún eo thi lễ: “Đa tạ đại nhân, hôm nay ta được một bài học rồi.”
“Vậy thần cáo từ.” Lãnh Nghệ khom mình lui ra, nửa đường lấy cái rìu nói là để trả lại cho Đại Ngốc:
Đến khi Lãnh Nghệ khuất bóng rồi Lỗ quốc vẫn không dám tin y lại dùng ba điều kiện hời hợt như thế, không cả nói lên lời, toàn thân nàng như hư thoát ngồi bịch xuống giường, hai mắt thất thần nhìn đôi bàn tay mình. Rốt cuộc mình đã làm cái gì thế này? Thiếu chút nữa mình đã gây ra đại họa không cách nào tha thứ rồi.
Một lúc sau trên trần nhà có tiếng lạch cạch, mái ngói bị cậy ra, Long Huýnh theo sợi dây thừng tuột xuống, Lỗ quốc công chúa vội đi đóng cửa lại.
Long Huýnh cẩn thận đợi Lãnh Nghệ đi xa hắn rồi mới xuống đây, hắn không ngờ bao nhiêu chuyện bí mật như thế lại bị y phát hiện ra, đây không chỉ là tội chết, còn là tội chém cả nhà, chém chín tộc, hắn đi qua đi lại trong phòng như con thú cùng đường, nghiến răng nói: “Đây là tội chết, không thể tin y, ai dám chắc tương lai y không nói ra? Chúng ta phải giết y bịt miệng.”
“Không được!” Lỗ quốc công chúa đẩy Long Huýnh một cái, giọng kiên quyết: ” Ta tin Lãnh đại nhân, huynh không được làm thế, nếu không ta không tha cho huynh.”
“Không giết y chúng ta sẽ chết!” Long Huýnh trừng mắt lên nhìn nàng, cố kìm nén giận dữ: ” Ta mà biết nàng muốn mưu sát quan gia thì đã không giúp nàng rồi… Nàng, nàng sao có thể kéo ta vào chuyện như thế chứ?”
Lỗ quốc công chúa cúi đầu buồn thảm: “Là ta sai, sai ngay từ đầu, Long ca ca, muội xin lỗi…”
Long Huýnh mặt biến đổi liên hồi, mãi lâu sau thở hắt ra: “Bỏ đi, chuyện tới nước này còn nói gì nữa, đành tin y vậy. Ta không giết y là được.”
Lỗ quốc công chúa toàn thân yếu ớt, nàng lảo đảo một cái rồi ngồi xuống giường, nhìn Long huýnh lẩm bẩm: “Vì sao không nói với ta?”
“Nàng nói chuyện liên quan tới Thành cô nương à… Ta, ta sợ nói rồi nàng không để ý tới ta nữa… Tú Nhi, ta xin lỗi.” Long Huýnh muốn ôm Lỗ quốc công chúa, nhưng nàng né tránh:
“Khi xưa vì áy náy không thể báo đáp tình cảm của huynh, nên ta mới duy trì chuyện sai trái này. Nhưng ta giao hẹn với huynh rồi, tới khi huynh cũng thành gia thất thì chúng ta kết thúc…”
“Nhưng hôm nay ta nhận ra, chúng ta sai thật rồi, nên kết thúc thôi, ta không nên làm huynh dang dở gia thất, càng không nên làm chuyện có lỗi với trượng phu ta.” Lỗ quốc công chúa đặt một bước chân tới Quỷ Môn quan, suýt hại chết bao người, có lẽ là sợ cũng có lẽ là tỉnh ngộ, dù thế nào chuyện này cũng làm nàng thay đổi: ” Lãnh đại nhân là ân nhân của chúng ta, huynh nghe thấy ba điều kiện đó rồi đấy, đi bẩm báo với quan gia và hoàng hậu đi, buông tay hôn sự này. Lãnh đại nhân đã giơ cao đánh khẽ, chúng ta không báo đáp thực sự cầm thú cũng không bằng.”
Long Huýnh hứa hẹn: “Được, ta vốn không đồng ý với hôn sự này, là ý của Khai Bảo hoàng hậu, ta hết cách. Được rồi, mấy ngày này quan gia đang bận, ta kiếm lúc quan gia rảnh rỗi tâm tình tốt báo lên, vậy được chưa?”
“Phải nhanh đó.”
“Được!”
Ngụy quốc công chúa đi tới góc phòng, mở cái hòm lớn, bỏ y phục bên trên, lấy ra một bộ bào phục thị vệ đưa cho Long Huýnh: “Huynh đi đi, Long ca, nghe ta, huynh nên thành gia rồi. Trải qua chuyện này ta hiểu thế nào là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, không phải lần nào chúng ta cũng thoát được như lần này, ta sợ lắm… Duyên phận của chúng ta kết thúc ở đây là được rồi, chính vì chúng ta cố níu kéo mới dẫn tới những chuyện này.”
“Tú Nhi! Nàng biết ta không bỏ được nàng mà.” Long Huýnh tới gần thầm thì:
“Long ca, những gì ta có thể cho huynh, bao năm qua ta đều cho huynh rồi, huynh buông tha cho ta đi, kết thúc rồi…” Nói xong Lỗ quốc công chúa cố kìm nước mắt mở cửa chạy ra ngoài:
Long Huýnh, nhìn cửa phòng đóng chặt từ nhu tình biến thành âm độc, lòng thầm nghĩ, Lãnh Nghệ nếu chỉ vì con tiện nhân Thành Lạc Tiệp thì ta có thể nhịn, giờ ngươi đã biết ta và nàng có ý đồ hại quan gia, vậy ta không để ngươi sống được nữa.