Phần 446: Án trong án. (2)
Lãnh Nghệ đi tới cầm nửa đoạn then cửa cài vào: “Ái chà vừa này, then cửa của công chúa chắc là lẫn với then cửa phòng Đát Cơ mỹ nhân rồi, chuyện kỳ thật.”
Lỗ quốc công chúa cố làm ra vẻ điềm tĩnh: “Thế thì sao? Chẳng chứng minh được ta giết người.”
“Mỗi chứng cứ nhỏ không nói lên gì, nhưng xâu chuỗi lại thì thú vị lắm.” Lãnh Nghệ đi tới đi tới cúi xuống gầm giường, lấy ra cái rìu nhỏ trong ánh mắt tuyệt vọng của Lỗ quốc công chúa: ” Vì sao lại đổi then cài? Dễ lắm, nửa đêm mà phá cửa thì người ta nghe thấy mất, giống như lúc va phải bình phong chẳng phải khiến thị nữ Liên Thu của Ngụy quốc công chúa nghe thấy, suýt bị lộ à? Nên công chúa lấy then cài cửa mang về phòng, lấy đệm đè lên, dùng rìu chặt, vừa không có âm thanh lại giống bị xô gãy. Công chúa thật thông minh.”
Lỗ quốc công chúa mím chặt môi không nói.
“Thần phát hiện chuyện này là tình cờ thôi, khi đem then cửa đi hỏi Đại Ngốc, cô nương ấy thuận tiện nhờ thần đi đòi rìu mà công chúa mượn để chẻ củi. Thần lấy làm lạ, công chúa lại đi mượn rìu à? Sau đó thần hiểu ra, xâu chuỗi các chi tiết nhỏ lại chính là thế đấy.” Lãnh Nghệ như tự nói chuyện với bản thân:
“Trưởng công chúa muốn vào phòng Đát Cơ mỹ nhân cũng dễ thôi, mọi người đi dạo quanh chùa, sương phòng đều mở, dù sao chỉ là phòng ở tạm, đâu ai mang theo gì mà giữ. Thế nên công chúa chỉ cần lén rút then cài cửa sổ ra, đến tối mặc áo thị vệ lẻn vào. Liên Thu nhìn thấy cảnh này, công chúa cao ráo, trong lúc sợ hãi, Liên Thu nhầm nàng với Long Huýnh, biết hắn là kẻ ngoài hiền hòa trong tàn độc nên sợ hãi không dám kể ra… Nàng vào phòng Đát Cơ rồi dùng thủ pháp rất khéo léo làm giả vụ giết người trong phòng kín… Chính là nó…”
Lỗ quốc công chúa nhìn theo tay y thấy ấm trà liền giật mình.
Lãnh Nghệ cười, nụ cười thỏa mãn vì giải được câu đố khó nhằn: “Nếu thần đoán không sai thì công chúa lấy ấm trà, rót nước vào khe cửa với ngưỡng cửa, thế là nó đóng thành băng, dù đẩy cũng không ra, ai cũng sẽ nghĩ là cửa cài then bên trong. Chỉ công chúa biết nguyên nhân nên công chúa cố tình húc cửa phòng trước mặt mọi người…”
Lỗ quốc công chúa cắn môi thành vết, đầu cúi thật thấp, không nói được lời nào.
Lãnh Nghệ ân cần hỏi: “Trưởng công chúa không muốn nói gì sao? À phải, thần nghe nói công chúa thích nuôi sâu, ở đâu nhỉ, cho thần xem với.”
Vừa nghe tới đó Lỗ quốc công chúa như bị sét đánh, trán lấm tấm mồ hôi, bất giác nhìn lên trần nhà.
“A, đây rồi.” Lãnh Nghệ mở cái hộp trên bàn, trong đó có rất nhiều lồng trúc, bên trong là đủ các loại sâu bọ, làm người ta sởn gai ốc, trong đó trống hai chỗ. Sau đó y lấy ra cái lọ nhỏ: ” Thầy tìm thấy cái này dưới chăn của Đát Cơ mỹ nhân, thế là có hai thứ bò ra… Công chúa, nàng thừa lúc Đát Cơ mỹ nhân ngủ say, đem hai con bọ cạp độc này đặt vào dưới chăn Đát Cơ mỹ nhân, sau đó leo ra ngoài, đợi Đát Cơ mỹ nhân bị nó cắn chết. Nhưng Đát Cơ mỹ nhân nửa đêm dậy đi giải quay về phát hiện, ả ta vốn sợ mấy thứ sâu bọ, kết quả hoảng loạng lùi lại, ngã va vào bình phong. Công chúa không yên tâm, leo vào, phát hiện Đát Cơ mỹ nhân chưa chết, chỉ hôn mê, cho nên công chúa đích thân ấn Đát Cơ mỹ nhân xuống đống quần áo tới chết.”
Lỗ quốc công chúa vẫn không nói gì.
Lãnh Nghệ sờ ống tay áo lấy ra một thứ: “Mặc dù có vấn đề nhỏ không liên quan tới vụ án, nhưng vi thần cứ nghĩ mãi, ví như công chúa làm sao biết Đát Cơ mỹ nhân sẽ không ngủ chung với thị nữ? Sau khi tìm thấy thứ này thì thần hiểu rồi.”
Lỗ quốc công chúa thấy Lãnh Nghệ lấy ra vật tựa như cái gậy thì đỏ mặt quay đi: “Thứ ô uế, mau vứt đi.”
Lãnh Nghệ thở dài: “Tiên đề qua đời, Đát Cơ mỹ nhân còn trẻ, khó chịu nổi thâm cung tịch mịch, thật đáng thương.”
“Đáng thương à?” Lỗ quốc công chúa nghe y bình luận như vậy thì đùng đùng nổi giận: ” Nếu ả đáng thương thì trên đời này không có ai không đáng thương nữa rồi! Năm xưa ả giở thủ đoạn cướp ân sủng của phụ hoàng từ mẫu thân ta, lại dùng ân sủng đó hiếp đáp mẫu thân ta, người ngoài làm sao hiểu nổi. Mẫu thân chỉ biết ôm ta và tỷ tỷ khóc, không làm gì được. Ta nhìn thấy con tiện tỳ đó ngang nhiên lăng nhục mẫu thân ta, không lâu sau người ốm bệnh mà chết… ả đáng thương à? Ngươi biết cái gì mà nói? Ta hận không thể lột da uống máu ả.”
Nàng và Ngụy quốc công chúa cùng Triệu Đức Chiêu cùng do Hạ thị, thê tử đầu tiên của Triệu Khuông giận sinh ra. Lãnh Nghệ biết Đát Cơ chết ắt có nguyên nhân đích đáng, bởi vậy cố tình nói ả đáng thương kích thích nàng, quả nhiên nghe được lý do: “Hôm đó trời chưa sáng công chúa đã trang điểm ăn mực trang trọng, có phải là đi báo với tiên đế là báo thủ được rồi?”
Lỗ quốc công chúa gật đầu, rồi sực tỉnh lắc đầu: “Ta không hiểu ngươi nói gì, cái gì mà ta báo thù.”
Lãnh Nghệ tiếp tục thở dài: “Giết trưởng bối, tội tăng thêm một bậc, không biết gia tộc trượng phu của công chúa đã chuẩn bị vì công chúa mà bị chặt đầu chưa?”
Lỗ quốc công chúa ngơ ngác nhìn Lãnh Nghệ: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
“Công chúa phải biết thần nói gì chứ?” Lãnh Nghệ bình tĩnh nói: ” Mười ba cung nữ trong cung của Đát Cơ mỹ nhân do công chúa sai người bắt cóc, ném vào Hổ Sơn chứ gì?”
Lỗ quốc công chúa chết đứng, không thể động đậy.
“Thần tiếp xúc với Đát Cơ mỹ nhân không nhiều, nhưng đủ biết, nàng ta là người xấu xa lộ ra ngoài, chẳng có tâm cơ gì. Ví như nuôi chó cắn người, ví như ngược đãi cung nhân làm thú vui, nếu muốn ném người cho hổ ăn là ném thẳng luôn, không phải bày đủ thủ đoạn, bí mật làm cung nhân mất tích kéo dài nửa năm…” Lãnh Nghệ nói tới đây mặt vô cùng nghiêm khắc, giọng cũng rất chậm, như để nàng phải nghe rõ từng lời mình: ” Sau khi cung nữ Tiết Nga chết, thần càng nghĩ càng thấy nhiều điểm bất thường, đặt giả thiết toàn bộ lời ả nói là chỉ treo đám cung nữ lên dọa rồi thả ra là đúng, vậy phải có kẻ khác giết mười ba cung nữ kia. Vì thế thần luôn ngầm điều tra chuyện này. Giờ thần hiểu rồi, hung thủ đích thực là công chúa, kẻ chấp hành là Long Huýnh.”