Phần 445: Án trong án
Hiện giờ người khả nghi trong lòng Lãnh Nghệ là Nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hi, Lỗ quốc công chúa, Cung tiệp dư và Đại Cần.
Không, còn có khả năng là Ngụy quốc công chúa ở phòng bên, vì nhìn thấy người mặc áo bảo thị vệ là thị nữ của nàng, có thể là cách đánh lạc hướng. Hoặc để mình nghi là quan gia phái thị vệ giết người mà không dám tra nữa.
Cũng có thể lắm chứ?
Í, ấm trà đâu? Lãnh Nghệ đang vừa đi qua đi lại suy nghĩ vừa quan sát xung quanh. Vì đây là thiện phòng trong chùa nên vật dụng đơn giản, không cho đem đồ bên ngoài vào. Phòng trừ một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế tựa và một bộ ấm chén ra thì không còn gì nữa.
Thế nên Lãnh Nghệ nhận ra, có ấm chén mà không có ấm trà.
Ấm trà đâu rồi?
Lãnh Nghệ lập tức cho gọi Đại Cần tới: “Ấm trà trong phòng đâu?”
Đại Cần cũng ngạc nhiên lắm: “Nô tỳ không biết.”
“Trước đó có ấm trà chứ?”
“Có ạ, hôm qua Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử tới xin nước uống, nô tỳ còn rót trà cho họ mà.”
Lãnh Nghệ tìm khắp nơi không thấy ấm trà, cho ả lui, bản thân xem xét một lúc lại chạy đi tìm Đại Ngốc ở tẩm cung của Hoa Nhị phu nhân trò chuyện một lúc, kiếm thêm vài thông tin thú vị. Y ngày càng cảm giác cái đuôi hồ ly tới lúc lộ ra rồi.
Về tới nơi thì ổn bà đã đợi sẵn, Lãnh Nghệ liền sai bà ta kiểm tra thân thể Đát Cơ mỹ nhân, y vì tị hiểm nên tránh ở ngoài hành lang.
Không lâu sau ổn bà ra, vì là người trong cung nên rất biết lợi hại, mời Lãnh Nghệ vào phòng kín mới nói chuyện. Theo như bà ta nói chỗ kín của Đát Cơ sưng, có chất dịch khô, khẳng định trước lúc chết đã hành phòng với người ta.
Cái hoàng cung này loạn hơn cả Lãnh Nghệ nghĩ, cứ tưởng mình vụng trộm với Hoa Nhị phu nhân đã là chuyện kinh thiên động địa, xếp ngang hàng với số ít đại gian thần trong lịch sử. Ai mà ngờ…
Lãnh Nghệ cho ổn bà lui, việc bảo mật không cần y dặn, có Vương Kế Ân dọa là đủ rồi.
Từ việc cái ấm trà mất tích khiến Lãnh Nghệ chú ý hơn vào vật dụng trong phòng, nên lần này y tới bên giường của Đát Cơ mỹ nhân lật cả đệm lên xem xét.
Không ngờ thực sự tìm ra một thứ làm y vừa há hốc mồm vừa sáng cả mắt.
Đúng lúc này cung nữ y phái đi trước đó chạy về thở dốc báo: “Lãnh đại nhân, Long đại nhân không còn đứng gác trước phòng quan gia nữa.”
Trong thiện phòng, Lỗ quốc công chúa đang chống tay theo đuổi tâm sự riêng, vì xảy ra án mạng nên mọi hoạt động trong chùa bị hủy rồi, cũng không ai chạy qua chạy lại bàn tán tránh thị phi, nên nàng đành buồn bực trong căn phòng chán ngắt.
Thị nữ Sơ Hạ đứng bên.
Chợt nghe trên nóc nhà có động tĩnh, Lỗ quốc công chúa mừng rỡ ngẩng đầu, chỉ thấy ngói bị gỡ một viên, tuyết rơi lả tả, sau đó một cái đầu xuất hiện.
“Long ca!” Lỗ quốc công chúa gọi khẽ đầy ôn nhu:
Người đó chính là Long Huýnh, thủ lĩnh thị vệ.
Hắn giơ ngón trỏ làm dấu im lặng, sau đó thả thừng tuột xuống.
Chưa đợi Long Huýnh đứng vững, Lỗ quốc công chúa bất chấp Sơ Hạ, nhào vào lòng Long Huýnh ôm chặt, run rẩy nói: “Long ca, muội sợ lắm.”
“Đừng sợ!” Long Huýnh ôm vài nàng dỗ dành: ” Hết thảy có ta.”
“Nhưng tên Lãnh Nghệ kia tựa hồ nghi ngờ muội rồi.”
“Ta mạo hiểm tới đây cũng là vì chuyện này.” Long Huýnh hỏi gấp: ” Vừa rồi Lãnh Nghệ tới tìm ta, nói là nhìn thấy áo bào của thị vệ trong phòng nàng, ta rất lo nên lấy lý do lén tới hỏi nàng, chuyện này là sao?”
Lỗ quốc công chúa cả kinh: “Làm gì có, Lãnh Nghệ đã bao giờ đến phòng muội đâu.”
Long Huýnh biến sắc mặt, lập tức hiểu ra: “Hỏng, trúng gian kế của y rồi.”
Vừa nói tới đó thì Sơ Hạ đang canh chừng qua khe cửa cuống lên báo: “Không xong, công chúa, Lãnh Nghệ đang đi về phía này.”
Lỗ quốc công chúa run lên: “Huynh đi mau! Sơ Hạ, cẩm chân y một chút.”
Sơ Hạ dạ một tiếng, Long Huýnh không chút chậm trễ, nắm thừng leo lên nóc nhà, nhanh chóng trải lại mái ngói, động tác của hắn rất nhanh, kịp thời che hết đi trước khi Lãnh Nghệ tới cửa.
Lỗ quốc công chúa cũng rất biết phối hợp, nàng nhanh chóng đá tàn tuyết xuống gầm giường.
Bên ngoài Lãnh Nghệ gõ cửa cầu kiến, Lỗ quốc công chúa ngồi đoan trang trên giường, truyền cho y vào, đợi cửa mở ra nhìn thấy Lãnh Nghệ, nàng lạnh lùng nói: “Lãnh đại nhân không phải đã tra hỏi ta rồi hay sao, còn muốn hỏi gì nữa?”
Lãnh Nghệ đi vào, mắt liếc một cái thấy ngay ít tuyết vương trên đất, miệng nở nụ cười khẽ: “Công chúa đã xuất giá vẫn còn thích chơi tuyết, chưa mất tính trẻ thơ, thật hiếm có.”
“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, có gì nói mau lên.”
“Vâng! Trải qua một buổi sáng suy nghĩ, không biết công chúa có gì muốn nói với thần không vậy?”
Lỗ quốc công chúa có tật giật mình: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lãnh Nghệ liếc mắt Sơ Hạ, lệnh: “Ngươi ra ngoài cảnh giới, bản qua muốn nói chuyện với công chúa.”
Sơ Hạ nhìn Lỗ quốc công chúa một cái rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Lãnh Nghệ không nhìn lên trần nhà lần nào, không để lộ ra y biết có người vừa rời khỏi đây, khả năng cao vẫn còn đang rình trên mái nhà, không chút vòng vo nói: “Thần không vòng vo nữa, thần biết công chúa giết Đát Cơ mỹ nhân.”
Lỗ quốc công chúa đã có chuẩn bị tinh thần khi được Long Huýnh cho biết mắc bẫy của Lãnh Nghệ, nên lúc này nàng không tỏ ra hoảng hốt, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi có chứng cứ gì?”
Sai rồi, người vô tội không hỏi chứng cứ mà nên tức giận vì bị oan cức mới đúng, nhất là công chúa điện hạ cao quý càng phải thế, Lãnh Nghệ lấy ra nửa đoạn then cửa gãy: “Thần rảnh rỗi hay nhìn ngó lung tung, phát hiện một chuyện lạ, toàn bộ thiện phòng giống nhau, then cửa đều bé hơn cái then cửa gãy này. Thần đi hỏi cô nương Đại Ngốc trong miếu mới biết, mấy sương phòng thời gian xây dựng khác nhau nên then cửa không cùng kích cỡ. Thần lại tò mò, vậy sao chỉ có then cửa phòng Đát Cơ mỹ nhân là nhỏ hơn? Thần nghĩ tới một chuyện hoang đường lắm, hay là người ta đổi then cài trong phòng Đát Cơ mỹ nhân? Mà không chừng then kia trong phòng công chúa, ha ha…”
Lỗ quốc công chúa không đáp, nhưng mắt ánh lên sợ hãi.