Phần 442: Nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hi
Triệu Nguyên Hi đi vào, không thèm nhìn Lãnh Nghệ, nghênh ngang ngồi xuống giường, khác hẳn vẻ rụt rè ở trước mặt Triệu Quang Nghĩa.
Lãnh Nghệ khom người thi lễ: “Vi thần bái kiến nhị hoàng tử.”
“Đã gọi là bái kiến, vậy sao không quỳ?” Đúng như dự liệu Triệu Nguyên Hi lập tức gây khó dễ:
Lãnh Nghệ chắp tay: “Theo điển nghi quy định, chỉ có ở triều đường, khánh điển khấu kiến hoàng đế mới phải quỳ bái, thường ngày gặp quan gia cũng chỉ cần chắp tay mà thôi.”
“Họ Lãnh, rồi một ngày ta sẽ khiến ngươi phải quỳ trước mặt ta, ba quỳ chín lạy.”
“Nhị hoàng tử, người không thể nói thế, đó là đại lễ chỉ hoàng đế mới được nhận.”
“Không thể à? Ha ha ha, ngươi đợi mà xem, có điều loại người thích gây chuyện, đắc tội khắp nơi như ngươi không đợi được tới ngày đó đâu.” Triệu Nguyên Hi đã cho thị tòng gác ngoài không cho ai tới gần, nên hắn không sợ gì cả:
Lãnh Nghệ nhìn gương mặt non choẹt của hắn thầm thở dài, ai có thể nghĩ một đứa bé có thể làm ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy chứ, nhưng mà loại ngựa non háu đá này không đáng sợ, cố ý mớm cung cho hắn: “Thần chỉ phụng chỉ tra án, đâu có gây chuyện gì.”
“Chuyện nhỏ như vậy ta không thèm nói, ta nói chuyện lớn kìa, trước khi ngươi vào cung ấy, làm gì ngươi tự biết.”
“Nhị hoàng tử ý nói… Nhưng mà thần cũng chỉ phụng chỉ tra án thôi.”
Triệu Nguyên Hi nhìn y hoảng sợ thì hả hê lắm: “Thế nên ta mới bảo ngươi chán sống, chuyện gì cũng dám quản, không nghĩ xem mình có mấy cái đầu?”
Lãnh Nghệ khom người thi lễ: “Thần phụng chỉ tra án, đâu phải quản chuyện tùy tiện, hơn nữa chuyện có manh mối rồi, hẳn chẳng bao lâu nữa.”
“Cái gì?” Triệu Nguyên Hi cả kinh: ” Ngươi tìm thấy thứ đó rồi à?”
“Chưa ạ, nhị hoàng tử biết thần đang tìm cái gì à?” Lãnh Nghệ hỏi lại:
Triệu Nguyên Hi tỉnh ngộ hừ một tiếng: “Làm sao ta biết… Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì, mau nói, ta đang bận.”
“Xin hỏi Nhị hoàng tử đêm qua ở đâu?”
“Ngủ trong phòng!”
“Có ai làm chứng không?”
“Lời của ta chính là bằng chứng.”
“Vậy là không ai làm chứng.” Lãnh Nghệ thong thả nói: ” Thần nghe nói nhị hoàng tử từng có ý đồ trêu ghẹo Đát Cơ mỹ nhân phải không?”
“Ngươi ngậm máu phun người.” Triệu Nguyên Hi đùng đùng nổi giận:
“Chuyện xảy ra vào mùa hè năm ngoái, đừng nói là cung nữ bên cạnh Đát Cơ nương nương biết, mà còn người khác nhìn thấy nữa, nếu không sao tới tai thần? Nhị hoàng tử, Đát Cơ nương nương còn sống thì nàng sẽ giữ kín chuyện này tới cùng, không để ai biết. Nhưng giờ lại khác, Đát Cơ nương nương đã chết. Vậy thì nếu để quan gia, để người Trịnh gia biết chuyện Nhị hoàng tử làm chuyện không nên với hoàng thẩm tử của mình thì sẽ sao nhỉ?” Lãnh Nghệ giọng không có chút vẻ uy hiếp nào, còn tươi cười nữa:
Triệu Nguyên Hi thì mặt cắt không ra máu, hắn quên mất điều này, Đát Cơ còn sống vì cố kỵ nhiều thứ mà che đậy, giờ nàng chết, chuyện lộ ra, họa sẽ đổ lên đầu hắn, vội đứng dậy khom người: “Trước đó ta nói chuyện không thỏa đáng, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân thứ tội, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Lãnh Nghệ nghiêm mặt: “Thần không dám, án là do quan gia lệnh thần tra, nhị hoàng tử và Đát Cơ mỹ nhân có chuyện như vậy, thần không thể không tra rõ.”
“Cái chết của Đát Cơ thực sự không do ta làm.”
“Nhị hoàng tử có chứng cứ không?”
“Ta có nhân chứng.”
“Ai?”
Triệu Nguyên Hi lúng túng: “Chuyện này ngươi không cần hỏi, tóm lại cả đêm qua ta có nhân chứng không giết người, ngươi biết vậy là đủ.”
“Nhị hoàng tử, người không nói, thần chỉ có thể đem nguyên văn báo lên quan gia, sau đó đủ hay không sẽ ra quan gia quyết vậy.” Lãnh Nghệ chắp tay về phía phòng của Triệu Quang Nghĩa:
Triệu Nguyên Hi đi qua đi lại, ngó ra ngoài cửa nhìn thấy thị tòng mình đứng canh, khép cửa lại nói: “Chuyện này ngươi phải hứa không được nói cho quan gia đâu đấy.”
“Quan gia chỉ cần tra ra hung thủ, thứ khác không quan tâm. Cho nên nhị hoàng tử chỉ cần thuyết phục được thần là đủ.” Qua lời Cung tiệp dư kể, Lãnh Nghệ lờ mờ đoán ra được rồi, nhưng không thể thế mà không hỏi:
“Được, ta nói với ngươi…” Triệu Nguyên Hi nói vậy nhưng hắn vẫn đi lại rất lâu mới nói: ” Ta ở cùng Hoàng chiêu nghi tới sáng mới về phòng…”
Lãnh Nghệ hít sâu một hơi, chiêu nghi thuộc cấp tần, dưới phi, chính nhị phẩm, hơn nữa là phi tần của Triệu Quang Nghĩa, y thực sự không còn lời nào mà nói nữa rồi.
“Nàng quyến rũ ta.” Triệu Nguyên Nghĩa thấy cái mặt nhăn nhó của Lãnh Nghệ giải thích, làm ra vẻ ủy khuất: ” Nàng nói phụ hoàng chẳng bao giờ tới chỗ nàng cả, nàng rất buồn, thế nên, ừm… Khi trời sắp sáng ta mới về.”
Lãnh Nghệ đau đầu, y mà đi hỏi Hoàng chiêu nghi, đánh chết nàng cũng không thừa nhận, coi như không thể chứng minh gì cả, tên này chẳng lẽ thông minh tới mức đó: “Còn có cách nào chứng minh nhị hoàng tử ở đó không?”
Triệu Nguyên Hi lắc đầu rồi lại gật đầu: “Đúng, nửa đêm quá lạnh, Hoàng chiêu nhi sai thị nữ Hải Đào đi lấy thêm than, đại nân đi hỏi xem có đúng Hải Đào nửa đêm đi lấy than không là chứng minh được ta ở đó.”
Lãnh Nghệ nghĩ một lúc: “Liệu có thể mời nhị hoàng tử viết lại lời khai không, ta chỉ dùng để tra án, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Chỉ cần nhị hoàng tử không phải hung thủ, khẩu cung này sẽ không tới chỗ quan gia! Dù sao chuyện liên quan tới thanh danh quan gia, thêm một việc không bằng bớt một việc.”
Triệu Nguyên Hi chẳng sợ Lãnh Nghệ dám nói ra, nếu không phụ hoàng hắn thẹn quá hóa giận, có khi cái đầu bay đầu tiên chính là của y. Vì thế liền lấy bút viết lời mình vừa nói dùng dấu riêng đóng lên.
“Chuyện này không thể đi tìm Hoàng chiêu nghi được, vậy thần phải hỏi thị nữ Hải Đào. ” Lãnh Nghệ cất tờ giấy vào lòng: ” Nếu lời khai của Hải Đào khớp với lời khai của nhị hoàng tử là được.”
“Được, ta sẽ gọi Hải Đào tới, ngoài ra còn có Lưu công công có thể chứng minh cho ta, ông ta và Hải Đào đều đứng canh chừng.”
“Vậy lát nữa nhị hoàng tử bảo họ thần là người mình cứ nói thật, thần dễ tra hơn.”
“Sau này ngươi đúng là người mình rồi, không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.” Triệu Nguyên Hi lấy lại phong thái hoàng tử ban ơn cho Lãnh Nghệ:
“Đa tạ hoàng tử, thần đi ra bảo người gọi Hải Đào.”