Phần 439: Hoài nghi và điều tra. (1)
Lãnh Nghệ dựa vào dấu vết hiện trường tái hiện lại chuyện ra trong đầu, rất có thể là thế này, khi đó Đát Cơ dậy đi tiểu đêm, không rõ vì sao nàng lùi lại gấp, thế là hài tuột khỏi chân, trượt ngã, lưng đập vào chân bình phong, đầu đập xuống đất gây chấn động não. Lúc đó Đát Cơ chưa hôn mê, mới bò dậy, nhưng chỉ mới bò lên đã ngã vào đống y phục rơi từ trên bình phong xuống, do hôn mê không thể tự cứu mà ngạt thở chết.
Chỉ là không hợp lý lắm, nếu cú ngã đó gây va chạm đủ mạnh sau gáy sẽ hôn mê ngay, nếu không ngất ngay thì bị đau thì người sẽ co quắp lại, hơn nữa chẳng ai ngã mạnh lại tìm cách đứng lên ngay, thi thể nằm thẳng thế này không đúng lắm. Hay là sau khi ả hôn mê thì có người giúp ả trở mình rồi để ả ngạt thở chết?
Vậy phải có kẻ đột nhập, Lãnh Nghệ ngẩng đầu nhìn trần nhà, rất chỉnh tề, không thấy dấu vết mái ngói bị lật. Để cho cẩn thận y vẫn lấy thang kiểm tra, đúng là không ai từ trần nhà đột nhập vào.
Vậy thì chỉ có thể dưới đất đi lên.
Phòng không lớn, vì là trong chùa nên bài bố đơn giản, không có mấy đồ đạc, Lãnh Nghệ nhanh chóng kiểm tra không phát hiện có hầm ngầm.
Vậy chẳng lẽ kẻ giết người có thủ đoạn nào đó đột nhập vào phòng mà không ai phát hiện?
Thế là Lãnh Nghệ kiểm tra lại then cửa, đúng là bị xô gãy, cũng không có dấu vết nào bị người ta xô gãy từ trước rồi buộc lại, khe cửa rất chặt không thể lách dao vào nạy then. Kiểm tra kỹ giấy dán cửa sổ, không có bất kỳ lỗ thủng nào, dù chỉ là lỗ thủng đủ luồn một sợi tơ đi qua để bố trí cơ quan.
Lãnh Nghệ không cam tâm, nhéo cằm suy nghĩ, sau đó chạy xem ngưỡng cửa.
Mé trong ngưỡng cửa toàn băng, tương đối mỏng, một phần bong ra, y từ từ khép cửa, quả nhiên phần băng ở ngưỡng cửa và mép cửa khớp nhau.
Khả năng mới xuất hiện, khi đó hung thủ xô cửa xông vào phòng làm Đát Cơ sợ hãi ngã xuống, đầu đập xuống đất hôn mê. Hung thủ lại xoay người ả lại để bị chết ngạt. Hung thủ rời phòng chỉ khép hờ chứ không cài. Đại Cần và mấy người khác đập cửa không được là vì tuyết qua khe cửa đã đóng thành băng dính ngưỡng cửa và cửa với nhau, không mở ra được là do bị băng đóng chặt chứ không phải do cài then.
Như thế vốn là vụ án giết người trong phòng kín kỳ thực không phải là phòng kín, mà là gió tuyết sau này biến nó thành phòng kín mà thôi. Nếu đúng là vậy thì Đát Cơ mỹ nhân bị giết chứ không phải chết do tai nạn.
Nhưng vẻn vẹn bằng tuyết thôi có thể đóng băng cửa như thế không? Dù gì Lãnh Nghệ chưa trải qua, nên không biết suy luận có thành lập không, quyết định điều tra trước, thử nghiệm sau.
Lãnh Nghệ sau đám thái giám cung nữ đi theo cảnh giới xung quanh, không cho ai vào hiện trường, đồng thời theo dõi nếu có ai tùy ý đi lại thì tới báo với y. Tiếp đó gọi Đại Cần tới phòng nhỏ bên cạnh, chúng chính là phòng ả ngủ đêm qua, bắt đầu tra hỏi.
“Đêm qua ngươi có nghe thấy tiếng động gì khác thường không?”
“Không ạ, đêm qua bão tuyết quá lớn, gió cứ ù ù, thổi tuyết cứ như dùng chổi đánh vào cửa sổ, cho nên nô tỳ không nghe thấy âm thanh nào khác.”
“Ngươi ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng gió tuyết mà lại không nghe thấy nương nương của ngươi ngã xuống va phải bình phong tới mức đổ cả bình phong à? Đúng là có vấn đề.”
Đại Cần tức thì biến sắc mặt, quỳ sụp xuống khấu đầu: “Nô tì đáng chết, nô tì không hầu hạ tốt nương nương, nhưng cái chết của nương nương không liên quan tới nô tỳ.”
Lãnh Nghệ nhìn thật kỹ Đại Cần, người nhỏ nhắn, gương mặt thật thà xinh xắn, nhưng y không để bề ngoài bị đánh lừa: “Người ta nô tỳ đều ở cùng phòng với chủ tử, dù có ngồi trên đất ngủ cũng trông chừng cho chủ tử, vậy mà ngươi sang phòng bên ngủ. Ngươi nói bên ngoài gió tuyết lớn không nghe thấy gì, đã không nghe thấy thì làm sao hầu hạ nếu chủ tử cần? Ngươi định lười biếng hay cố ý tị hiềm?”
Đại Cần co người lại rúm ró trên mặt đất vì sợ hãi, khấu đầu như giã tỏi: “Đại nhân, nô tỳ oan quá, không phải chủ ý của nô tỳ, nương nương xưa nay thích ngủ một mình, không cần nô tỳ ở bên cạnh. Nô tỳ nói câu nào cũng là thật, xin đại lão gia minh giám.”
“Hừ, giờ Đát Cơ mỹ nhân chết rồi, ngươi nói gì chẳng được.”
“Nô tỳ không dám, cũng không phải một mình nô tỳ hầu hạ nương nương, còn có các cung nữ khác nữa, đại lão gia cứ hỏi họ là được.”
Lãnh Nghệ phất tay: “Bản quan tất nhiên sẽ tra hỏi, ngươi lui ra đi.”
Đại Cần lui ra, Lãnh Nghệ cho người mời Lỗ quốc trưởng công chúa.
Nàng vóc người cao ráo, mái tóc mây đen nhánh gài chiếc kim bộ diêu, trước trán gài lược phỉ thúy tinh xảo, gương mặt trắng trẻo vương dấu lệ, dưới hàng mi dài là đôi mắt long lanh, cánh môi hồng hồng hơi vểnh lên kiêu kỳ cùng khêu gợi. Chiếc khăn quảng cổ lông cáo trắng càng tôn thêm vẻ đẹp như ngọc. Áo cổn bó chặt vòng eo nhỏ hắn không đủ một vòng ôm, phiêu diêu như tiên nữ xuống trần.
Nàng là nữ nhi của thái tổ Triệu Khuông giận.
Lãnh Nghệ đứng đợi sẵn, đứng bên cửa cung kính thi lễ: “Vi thần bái kiến công chúa.”
Lỗ quốc công chúa khẽ gật đầu làm động tác đỡ hờ: “Lãnh đại nhân miễn lễ.”
Lãnh Nghệ là thần tử, dù có đang tra án nhưng cũng chỉ có thể đứng, nhìn nàng có dấu nước mắt, hiển nhiên vừa khóc, đợi Lỗ quốc công chúa ngồi xuống: “Công chúa vì Đát Cơ mỹ nhân mà thương tâm sao?”
“Đúng thế, Đát Cơ mỹ nhân đối xử với ta rất tốt, ta từ nhỏ nghịch ngợm, luôn được nàng thiên vị, giờ vô cớ chết thảm, ta rất thương tâm.”
“Xin công chúa kiềm chế bi thương, thần phụng lệnh quan gia tra án, nghe nói công chúa là người đầu tiên vào phòng, xin hỏi công chúa đầu đuôi chuyện thế nào.”
Lỗ quốc công chúa đoan trang ngồi đó, cất giọng u buồn nói: “Sáng nay ta vừa ngủ dậy thì nghe ở phòng bên có tiếng hô hoán cùng đập cửa. Ta mở cửa ra xem, thì ra là thị nữ của Đát Cơ nương nương, nói là gọi cửa thế nào cũng không ai thưa nên rất sốt ruột. Ta tới gọi nhưng nương nương cũng không trả lời ta. Ta lo xảy ra chuyện nên húc mạnh cửa xông vào, liền thấy Đát Cơ mỹ nhân nằm đó trên đống y phục, bình phong cũng đổ… Ôi! Nương nương chết thật thảm…”