Phần 438: Cái chết ly kỳ
Đêm đó bão tuyết không ngừng.
Gió thổi tới đêm khuya thì trở thành bão tuyết, gió rít từng chập, tuyết nện xuống mái liên hồi, tới khi rạng sáng mới nhẹ bớt.
Lãnh Nghệ bị tiếng thét đánh thức.
Âm thanh đó vô cùng thê lương, kinh khủng, tiếp ngay đó là tiếng gào khóc!
Xảy ra chuyện rồi!
Lãnh Nghệ bật dậy mặc quần áo phóng ra ngoài, cửa vừa mở tuyết theo gió thổi vào đầy phòng, ngưỡng cửa bị tuyết chất đống chặn lối.
Hành lang cũng toàn là tuyết trắng, thêm cả mái nhà cũng bị phủ kín tuyết, tuy gió đã nhỏ hơn, nhưng bầu trời âm u, mặt đất thì tuyết trắng tới nhức mắt.
Y không rảnh mà ngắm mỹ cảnh, đã có rất nhiều người chạy về phía sương phòng tiền viện, nơi đó vẫn tuyền tới tiếng thét của nữ nhân. Lãnh Nghệ thì quay đầu chạy nhanh tới phòng Triệu Quang Nghĩa.
Long Huýnh đã tới trước một bước tay đặt lên chuôi đao đề phòng, thấy Lãnh Nghệ tới khẽ gật đầu nói nhanh: “Quan gia nghỉ trong phòng, xảy ra chuyện gì?”
“Chưa biết.”
“Lãnh huynh sức trói gà không chặt, phía trước xảy ra chuyện, huynh lại chạy tới đây định tìm ta che chở hả?”
Lãnh Nghệ không coi lời mỉa mai đó vào đâu, có câu biết mình biết người trăm trận không bại, Long Huýnh chưa biết bí mật của y, vậy hắn bại là cái chắc: “Đây là nội đình, ngoài kia có mười vạn cấm quân, mấy nghìn đại nội thị về, nói tới che chở, chúng ta đều được họ che chở đó.”
Vương Kế Ân mặc dù còn mang vẻ ngái ngủ nhưng y phục thì chỉnh tề cũng đã chạy ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cả Long Huýnh và Lãnh Nghệ đều lắc đầu bảo không biết, nhưng kiến nghị hắn đánh thức quan gia, đề phòng bất trắc.
Rất nhanh có nội thị chạy tới báo Đát Cơ mỹ nhân đã chết trong phòng, nguyên nhân chưa rõ.
Triệu Quang Nghĩa thức dậy vừa vặn biết tin thì tức giận: “Sớm không chết, muộn không chết, lại chọn lúc này mà chết, ả định chống đối với trẫm tới cùng hay sao?”
Vương Kế Ân phụ họa ngay: “Vâng ạ, thế này không biết Trịnh gia ngoài kia sẽ nói sao, bách quan sẽ nói sao, miệng người đáng sợ, nô tài thấy phải tra cho rõ mới được.”
“Bất kể thế nào thì họ cũng coi là trẫm giết thôi.” Triệu Quang Nghĩa đi qua đi lại vài vòng, chợt nhớ, lệnh: ” Truyền Lãnh Nghệ.”
Lãnh Nghệ ở ngay bên ngoài nên vào tức khắc.
Triệu Quang Nghĩa lệnh: “Khanh mau làm rõ cái chết của Đát Cơ báo cho trẫm, kết quả chớ để lộ ra ngoài.”
“Thần tuân chỉ.” Lãnh Nghệ khom người đáp, đồng thời xin mấy thái giám cung nữ lần trước theo mình để hỗ trợ, sau đó chạy nhanh tới tiền viện:
Sương phòng ở tiền viện an bài cho phi tần của thái tổ ở, Đát Cơ cũng ở nơi này, trong sân đã đầy người, phòng Đát Cơ mở rộng, một cung nữ đang khóc nức nở.
Lãnh Nghệ vừa tới, những người khác đều đoán y được quan gia cử tới tra xét rồi, không ai muốn dính vào thị phi nên đều vội về phòng.
Chỉ là nãy giờ bọn họ xúm đông xúm đỏ xem náo nhiệt để lại đống tuyết bị dẫm đạp hỗn độn, đã làm hỏng hết dấu vết mất rồi, Lãnh Nghệ vào phòng chỉ thấy Đát Cơ ngã trên đống y phục tán loạn, người chỉ mặc yếm lót, đi chân đất, hài rơi bên cạnh.
Lãnh Nghệ nhìn trong phòng một lượt rồi mới hỏi thị nữ đang quỳ bên chủ khóc lóc: “Chuyện xảy ra thế nào, ngươi kể một lượt xem.”
Đại Cần chính là cung nữ mấy ngày trước suýt bị Đát Cơ đánh chết, may mà được Triệu Quang Nghĩa truyền ý chỉ xuống nên mới cứu được một mạng, thân thể nhỏ nhắn còn run lẩy bẩy: “Hôm qua, hôm qua… nô tỷ hầu hạ nương nương đi ngủ, sau đó về phòng mình ở sát bên cạnh. Cả đêm không nghe thấy nương nương sai bảo gì, đến sáng mới nghe thấy có động tĩnh. Nô tỷ rời giường đi tới, cửa đóng chặt, nô tỳ gõ cửa không ai đáp… Nô tỳ, nô tỳ… hoảng quá đập cửa.”
“Lúc ấy Ngụy quốc trưởng công chúa, Lỗ quốc trưởng công chúa cùng Nhị hoàng tử đều bị đánh thức tới hỏi chuyện gì? Sau đó Lỗ quốc trưởng không chúa nói có khi xảy ra chuyện, nàng xô mạnh cửa, không ngờ then cửa bị xô gãy, rồi… Rồi, thấy thế này…”
Lãnh Nghệ đi tới quan sát then cửa, một nửa còn gài đó, một nửa rơi xuống đất, y nhặt lên xem, vết gãy lởm chởm, khớp với phương hướng bị xô vào. Lỗ quốc công chúa có thể xô gãy cái then cửa thế này à? Y không phán đoán vội mà tiếp tục quan sát.
Cuối giường là bình phong treo y phục, trên đó treo y phục Đát Cơ mặc, còn có thùng gỗ sơn son, mở ra có ít nước tiểu.
Lãnh Nghệ lúc này mới xem xét thi thể, phát hiện Đát Cơ hơi béo, bụng đã ngấn mỡ. Cũng phải, trượng phu không còn, nàng làm đẹp cho ai xem, tất nhiên là ăn uống thoải mái, không giữ gìn vóc dáng nữa, béo là khó tránh khỏi.
Bên hông phải có vết bầm, nhìn quanh không thấy có thứ gì có thể tạo ra vết bầm này, Lãnh Nghệ hỏi Đại Cần: “Vết thương này là sao?”
Đại Cần nhìn một cái rồi vội nói: “Không đúng, lúc nô tỳ giúp nương nương cởi y phục đi ngủ, không có vết thương này.”
Lãnh Nghệ cau mày, đi tới bên quan sát thật kỹ cửa sổ, đều đóng từ bên trong, cài then kỹ càng, không có dấu vết giấy cửa sổ bị phá.
Chuyện này lạ, người chết ngã sấp xuống, dù là khi ngã chạm vào thứ gì đó cũng khó có thẻ tạo nên vết thương mé sau hông.
Vết thương này ở đâu mà ra?
Vì thân phận của Đát Cơ, Lãnh Nghệ không dám kiểm tra kỹ, vì như ả có bị xâm phạm trước khi chết không, cái này phải báo lên để cung nữ nội đình kiểm tra.
Qua xem xét sơ bộ của y thì thi thể không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào, chết vào chừng nửa đêm canh ba, mắt mở, tựa hồ chết không nhắm mắt.
Cả khuôn mặt Đát Cơ tím lại, tuy không nhiều, nhưng nói rõ một vấn đề, đó là do ngạt thở mà ra. Đây có phải là nguyên nhân cái chết?
Lại xem cổ không có vết bị bóp hay bị xiết, xương không gãy, thêm vào vết tím không rõ trên mặt, vậy không phải do bị siết cổ mà chết, phù hợp đặc trưng mũi bị ngạt thở.
Lãnh Nghệ kiểm tra sau đầu Đát Cơ, thấy vết sưng, vén tóc lên xem quả nhiên sưng thành cục, có nghĩa là người chết ngã ngửa ra sau, mé sau bên phải hông đụng phải chân bình phong mới tạo ra vết thương kia.
Khả năng đây là sự cố bất ngờ.