Phần 437: Chuyện nhà của đế vương. (2)
Câu trả lời làm Triệu Quang Nghĩa dở khóc dở cười, nhi tử báo thù cho cha coi như có hiếu, không thể trách: “Bây giờ đang tuyết lớn, con kiếm đâu ra sâu?”
“Dạ, con xin Lỗ quốc công chúa, tỷ ấy rất thích sâu, nuôi đủ các loại sâu lớn nhỏ, vui lắm ạ…” Triệu Nguyên Kiệt hăng hái kể:
“Được rồi, đừng nói nữa, nữ hài tử lại đi nuôi thứ đó làm gì không biết? Không thấy buồn nôn hay sao?” Triệu Quang Nghĩa cau mày ngăn cản, lại nhìn Triệu Nguyên Hi thấy hắn cúi đầu, xem ra cũng tham gia vào trò nghịch này, cau mày: ” Ngươi lớn rồi không biết ngăn cản đệ đệ vào hùa với nó.”
Triệu Nguyên Hi vội nói: “Bọn con chỉ muốn dọa Đát Cơ nương nương, ai ngờ nàng lại đánh ngũ đệ mạnh tay vậy.”
Đát Cơ nổi giận đùng đùng: “Nếu không phải ngươi nhanh chân bỏ chạy, ta giết ngươi rồi, dám ở đây nói láo à?”
Triệu Quang Nghĩa vỗ bàn: “Hỗn xược, trước mặt trẫm mà ngươi dám đe dọa hoàng tử à?”
Đát Cơ trừng mắt: “Sao quan gia không hỏi xem hắn làm gì?”
Triệu Nguyên Hi cúi gằm mặt, Đại Cần thấy hoàng đế nhìn mình, lí nhí nói: “Nhị hoàng tử nhìn trộm nương nương…”
“Cái gì?” Triệu Quang Nghĩa gầm lên:
Triệu Nguyên Hi hoảng sợ quỳ xuống: “Nhi thần không cố ý, lúc đó đệ đệ thả sâu vào khung thêu của nương nương, nhi thần chỉ muốn nhìn bộ dạng nương nương lúc hoảng sợ thế nào thôi.”
Triệu Quang Nghĩa sao không biết là hắn nói dối, phụ hoàng thì nhòm ngó hoàng tẩu, nhi tử giỏi hơn, nhìn trộm hoàng thẩm thay đổ, Hoa Nhị phu nhân đang ngồi bên, răn dạy hắn thì chẳng khác nào tát vào mặt bản thân, còn nói gì được nữa đây, chuyện này đành hồ đồ cho qua: “Hai vị hoàng tử đùa nghịch quá đà, bị trách phạt là đúng. Đát Cơ không cần chấp trẻ con. Cung tiệp dư động thủ trước, giờ hai bên bị thương là hòa. Chuyện này đến đây thôi, mọi người về nghỉ đi.”
Cung tiệp dư không cam tâm, định nói thì bị Triệu Quang Nghĩa trừng mắt liền ngậm miệng.
Đát Cơ thấy Triệu Quang Nghĩa bao che mình, sức mặt hoàn hoãn hơn, thi lễ nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Triệu Quang Nghĩa kéo Triệu Nguyên Kiệt tới, lau nước mắt cho nó: “Lệ nam nhi không thể tùy tiện rơi, hiểu chưa?”
Triệu Nguyên Kiệt gật mạnh đầu, toét miệng cười.
“Đi đi!” Triệu Quang Nghĩa khẽ xoa đầu nó:
Triệu Nguyên Hi cứ tưởng bị xử phạt cơ, thầm thở phào vội dẫn đệ đệ đi.
Cung tiệp dư ứa nước mắt: “Quan gia! Đát Cơ…”
Triệu Quang Nghĩa xua tay: “Trẫm biết rồi, nàng lui đi, truyền thái y tới chữa trị.”
Cung tiệp dư đành đứng dậy thi lễ lui ra.
Xảy ra chuyện như vậy liền làm không khí bữa ăn hỏng hết rồi, Triệu Quang Nghĩa chỉ cố nén giận xuống mà thôi, bởi thế tiếp đó nói chuyện với Hoa Nhị phu nhân cũng rất gượng gạo. Hoa Nhị phu nhân cúi mặt ăn xong rồi cáo từ đi luôn, ông ta giữ không được.
Triệu Quang Nghĩa biết nàng giận mình lại bênh vực Đát Cơ, nghiến răng ken két: “Đều tại ả tiện nhân Đát Cơ đó, thế nào cũng có một ngày trẫm băm vằm ả thành muôn mảnh.”
Lãnh Nghệ ở ngoài hành lang, tuy không nhìn thấy nhưng nghe thấy hết tất cả, thầm nghĩ, chuyện ở hoàng cung đúng là loạn. Cơ mà quên mất, bản thân cũng là người đang làm loạn càng thêm loạn.
Nghệ Triệu Quang Nghĩa ở bên trong lệnh cho lui, Lãnh Nghệ đang định về phòng thì bị Long Huýnh gọi lại: “Lãnh huynh, xin đợi một chút.”
Lãnh Nghệ đứng lại nhìn hắn, tên này ít khi xưng hô thân thiết như vậy, kỳ thực hai người trong lòng đều biết là sao, nên tuy cùng ở bên cạnh Triệu Quang Nghĩa, gặp nhau rất nhiều song quan hệ không có chút tiến triển.
Long Huýnh quay đầu lại nhìn quanh, nói nhỏ: “Sang kia nói chuyện được chăng?”
Hỏi vậy chứ hắn chưa đợi Lãnh Nghệ trả lời đã đi nhanh tới chỗ rẽ, Lãnh Nghệ đành phải đi theo.
Long Huýnh chắp tay: “Chúng ta đều là ngự đái của quan gia, cũng có thể coi là huynh đệ trong nhà đúng không?”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Long huynh có gì chỉ giáo xin cứ nói.”
“Được, rất thống khoái! Là thế này, huynh cũng biết Khai Bảo hoàng hậu đã ân chuẩn gả Thành Lạc Tiệp cô nương cho ta, chỉ vì do cần tra án, một thời gian nàng luôn theo bên cạnh Lãnh huynh. Thời gian gần đây ta nghe thấy một vài tin đồn giữa huynh và nàng ta không tin đâu…” Long Huýnh vừa nói vừa cười khan nhìn phản ứng của Lãnh Nghệ:
Lãnh Nghệ không có biểu thị gì cả, tỏ vẻ chờ đợi hắn nói tiếp, còn muốn qua sắc mặt y để đoán mò gì đó thì đừng hòng, mấy trò tâm lý đó không có tác dụng với y.
“Hiện giờ ta và nàng tuổi đều không nhỏ, mà nay Lãnh huynh luôn ở hoàng cung làm việc, không tra án nữa, cho nên có một thỉnh cầu, mong Lãnh huynh thành toàn.” Long Huýnh có chút xấu hổ nói: ” Có thể xin Lãnh huynh nói với quan gia một tiếng, giải phóng nàng khỏi nhiệm vụ, như vậy một là thành toàn cho ta, hai là huynh cũng tránh được lời ra tiếng vào! Đúng không?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Long huynh hỏi ý Thành cô nương rồi chứ?”
“Nàng đương nhiên đồng ý.” Long Huýnh tự tin nói: ” Năm đó khi Khai Bảo hoàng hậu se duyên cho bọn ta, nàng nói hết thảy do hoàng hậu an bài.”
“Ừ, thế thì đúng rồi, nàng vẫn đang nghe theo an bài của hoàng hậu mà, hoàng hậu chưa rút nàng về tức là vẫn muốn nàng tra án.”
“Nói vậy là Lãnh đại nhân từ chối yêu cầu của bản quan rồi.”
Lãnh Nghệ nghe hắn lên giọng quan cách với mình, nói: “Thành cô nương muốn gả cho ai thì phải nghe ý của nàng.”
Mặt Long Huýnh thoáng hiện sát khí: “Lãnh đại nhân có ý cướp đoạt phải không?”
Lãnh Nghệ nhướng mày: “Vốn quan gia nhiều lần hỏi ta muốn ban thưởng gì, ta có thể xin quan gia gả Thành cô nương cho ta, nhưng ta không nói. Nếu hôm nay ngươi đã nói thế, vậy để ta nói thẳng với ngươi, ta và Thành cô nương đã ước hẹn bạch đầu giai lão, ta quyết cưới nàng, nàng một lòng với ta. Cho nên ta hy vọng ngươi giải trừ hôn ước với nàng, nếu được thế hai bọn ta đều cảm kích bất tận.”
“Không thể nào!” Long Huýnh đặt tay lên chuôi đao, trợn mắt phẫn nộ: ” Ngươi dụ dỗ thê tử bản quan, lại muốn bản quan buông tay à? Đừng tưởng được quan gia sủng tín là muốn làm gì thì làm, có những lúc quan gia không bảo vệ được ngươi đâu.”
“Ngươi uy hiếp ta sao?”
“Đây không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo, nếu như ngươi…”
Lãnh Nghệ cắt lời: “Hai người chưa có hôn ước chính thức, sáu lễ chưa làm cái nào, mới chỉ một câu nói của Khai Bảo hoàng hậu mà thôi, cái gì mà thê tử? Đến cả vị hôn thê cũng chưa phải. Bảo ngươi bỏ hôn ước là ta nói khách khí mà thôi.”
“Ta sẽ lập tức mang sính lễ tới.”
“Thành cô nương sẽ không đồng ý đâu, nếu ngươi đã trở mặt rồi, vậy ta sẽ lập tức bẩm báo quan gia và Khai Bảo hoàng hậu gả nàng cho ta, ngươi nói xem họ có đồng ý không?”
Long Huýnh mặt từ trắng chuyển sang đỏ, đỏ lại chuyển thành xanh mét, cuối cùng tươi cười: “Lãnh huynh, chúng ta là huynh đệ trong nhà, có gì mà không nói được. Chuyện này đâu cần kinh động quan gia, chúng ta tự giải quyết được rồi mà, phải không?”
Lãnh Nghệ cũng mỉm cười: “Được chứ, ta cũng nghĩ thế, không nên tổn thương hòa khí.”
“Vậy giao hẹn như thế!”
“Được!”
Long Huýnh chắp tay mà đi, vừa xoay lưng hắn cười lạnh, tất nhiên vì thế hắn không thấy Lãnh Nghệ cười lạnh nhìn sau lưng hắn.