Phần 436: Chuyện nhà của đế vương. (1)
Vương Kế Ân vội vàng chạy đi xem, từ xa thấy Ngũ hoàng tử khóc dưới hành lang, đang đi về phía này, Nhị hoàng tử theo sau. Hắn vội chạy tới: “Nhị hoàng tử, sao thế này? Sao lại khóc?”
Triệu Nguyên Kiệt không thèm để ý tới hắn, chạy thẳng vào phòng, lúc này mới buông tay che má ra, khóc toáng lên: “Phụ hoàng, Đát Cơ nương nương đánh con.”
Triệu Quang Nghĩa nhìn gò má bầu bĩnh trắng trẻo của Triệu Nguyên Kiệt có năm dấu tay rõ ràng, hiển nhiên là đánh rất mạnh, ông ta đùng đùng nổi giận: “Con tiện nhân đó sao lại nặng tay với trẻ con như thế? Người đâu, truyền ả tới đây cho trẫm.”
Vương Kế Ân vâng một tiếng đi ngay.
Triệu Quang Nghĩ lại trút giận lên Triệu Nguyên Hi đi sau: “Ngươi làm gì thế hả? Dẫn đệ đệ đi chơi mà không biết chăm sóc nó à?”
Tiệu Nguyên Hi cúi đầu lí nhí: “Nhi thần chiếu cố không chu toàn, xin phụ hoàng thứ tội.”
Hoa Nhị phu nhân ở bên nói đỡ: “Quan gia không nên giận vội, sao không hỏi rõ tình hình ra sao?”
Triệu Quang Nghĩa hít sâu một hơi nén giận xuống: “Nói đi, Đát Cơ vì sao đánh đệ đệ ngươi?”
Triệu Nguyên Hi từ lúc vào phòng thì cúi gằm mặt xuống, khi hắn sinh ra thì cũng là lúc cha hắn bận rộn nam chinh bắc chiến vì Đại Tống, hai cha con không mấy khi gần nhau, tình cảm xa lạ, nên hắn rất sợ Triệu Quang Nghĩa: “Chuyện là thế này ạ, vừa rồi nhi thần và ngũ đệ chơi ném tuyết ngoài sương phòng. Đang chơi vui thì Đát Cơ mỹ nhân về, không cho bọn con chơi nữa, nói là ồn ào. Bọn con cũng chơi mệt rồi nên nghỉ, ngũ đệ khát nước đi vào phòng Đát Cơ mỹ nhân xin nước uống. Thị nữ rót trà cho bọn con, lúc đó Đát Cơ mỹ nhân đang thêu hoa, ngũ đệ tới gần xem, bị nàng đẩy ra, trà mới sánh ra bắn vào váy làm Đát cơ mỹ nhân rất giận.”
“Có thế mà con tiện nhân đánh nhi tử của trẫm?” Triệu Quang Nghĩa nổi giận:
Triệu Nguyên Hi tiếp tục kể: “Không phải ạ, nàng chỉ chửi mắng rồi đuổi bọn con ra ngoài để thay y phục. Bọn con ra ngoài thì nghe thấy trong phòng Đát Cơ mỹ nhân có tiếng leng keng hỗn loạn, hình như va phải thứ gì đó làm đổ vỡ, tiếp đó nàng hét lên chạy ra ngoài. Vì chạy quá gấp mà đắt toàn băng tuyết trơn trượt nên ngã, ngũ đệ nhìn thấy cảnh đó buồn cười nên bật cười. Đát Cơ mỹ nhân bò dậy tát Ngũ đệ ngã ra đất. Con tức giận chất vấn, Đát Cơ mỹ nhân nói, nếu đây không phải đất Phật thì đã giết bọn con rồi.”
“Hoang đường! Hoang đường! Dám tuyên bố giết hoàng tử, còn ra cái gì nữa?” Triệu Quang Nghĩ giận tới tái mắt, đập bàn đánh sầm: ” Mau mau bắt con tiện nhân tới đây.”
Vừa nói tới đó liền nghe thấy tiếng nữ nhân khóc thảm thiết, đang lúc tối trời gió tuyết, tiếng khóc của nữ nhân còn đáng sợ hơn cả tiếng trẻ con, ông ta đang cơn giận nghiến răng: “Ai? Ai ở ngoài giả thần giả quỷ? Kéo ra đánh chết.”
Ngự đái Long Huýnh đi vào nhỏ giọng báo: “Quan gia, là Cung tiệp dư bị Đát Cơ mỹ nhân đánh, xin gặp quan gia.”
Cung tiệp dư cũng là một trong số phi tần được lòng Triệu Quang Nghĩa, nghe vậy định chạy ra xem, nhưng nhớ có Hoa Nhị phu nhân ở bên, nén xuống: “Cho nàng vào.”
Lát sau Cung tiệp dư đi vào, quỳ xuống đất khóc muốn nghẹn: “Quan gia, thần thiếp vô duyên vô cớ bị Đát Cơ đánh, xin quan gia làm chủ cho thần thiếp.”
Triệu Quang Nghĩa nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng bị cào mấy đường máu me, ông ta lúc này không nổi giận nữa, mặt đã âm u tới cực điểm: “Vì sao ả làm bị thương nàng như thế?”
Cung tiệp dư khóc vô cùng thương tâm: “Vừa rồi thần thiếp ở trong sương phòng niệm kinh thì nghe thấy tiếng Đát Cơ mỹ nhân la hét, còn chửi mắng ngũ hoàng tử, còn có tiếng ngũ hoàng tử khóc. Thần thiếp chạy ra xem, chất vấn vì sao ả lại đánh một đứa bé, thần thiếp mới chỉ hỏi một câu mà ả lao vào cào thiếp thành ra thế này. Hu hu hu, sau này thần thiếp làm sao hầu hạ quan gia được nữa?”
Sắc mặt Triệu Quang Nghĩa chuyển sang tìm ngắt rồi: “Đát Cơ vì sao chưa tới?”
“Thần thiếp tới rồi!”
Từ xa có giọng nữ mang theo oán hận truyền tới, là Đát Cơ dẫn theo thị nữ Đại Cần, tới cửa ả không quên trừng mắt với Lãnh Nghệ, ngẩng cao đầu đi vào, chẳng có lấy chút sợ hãi nào.
Đát Cơ tới trước mặt Triệu Quang Nghĩa quỳ xuống nhưng không khấu đầu: “Thần thiếp ở đây, muốn chém muốn giết tùy ý quan gia. Tiên đế giết gia huynh, quan gia giết thần thiếp, vậy là vừa đủ.”
Triệu Quang Nghĩa hết sức nén giận: “Rốt cuộc là vì sao ngươi đang yên lành lại đánh Nguyên Kiệt, còn cào bị thương Cung tiệp dư?”
Đát Cơ ngẩng cao đầu: “Năm xưa tiên đế uống rượu xong chém gia huynh cũng đâu có lý do gì!”
“Ngươi…” Triệu Quang Nghĩa tức muốn hộc máu nhưng lại không làm gì được ả điên này, hít mấy hơi chuyển sang thị nữ Đại Cần: ” Ngươi nói đi, nương nương nhà ngươi lên cơn điên gì thế?”
Đại Cần quỳ bên khấu đầu nói: “Bẩm quan gia, trước đó nương nương đang làm nữ công thì nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử vào xin nước uống. Nô tỳ rót nước cho hai vị hoàng tử, ngũ hoàng tử uống nước không may đổ vào váy nương nương. Nương nương muốn thay váy nên bảo hai vị hoàng tử ra ngoài.”
“Lát sau nương nương thay váy xong ra ngoài định thêu tiếp thì nhìn thấy một con sâu róm bò trên khung thêu. Nương nương sợ tới suýt ngất xỉu, ngã đổ hết bình phong lẫn đồ đạc trên bàn. Lúc này nương nương nghe thấy ngũ hoàng tử cười bên ngoài, liền biết do họ làm, nên tới tát một cái. Nhị hoàng tử vội kéo ngũ hoàng tử chạy mất, Cung tiệp dư đi ra, chửi mắng nương nương, muốn cào mặt nương nương, nương nương cào lại. Chuyện là thế ạ!”
Thì ra mọi chuyện đều có nguyên nhân chứ chẳng phải vô duyên vô cớ gì cả, Triệu Quang Nghĩa quay sang Triệu Nguyên Kiệt: “Có phải thế không?”
Triệu Nguyên Kiệt lí nhí dạ một tiếng.
“Vì sao con trêu chọc Đát Cơ nương nương?”
“Vì Đát Ca nương nương hay làm phụ hoàng giận, con biết nương nương sợ sâu, nên báo thù cho phụ hoàng.”