Phần 433: Phiền toái trong cung
Trời đã gần hoàng hôn, gió tuyết ngày một lớn.
Triệu Đức Chiêu vừa đi, bên ngoài đã có tiếng trẻ con nói: “Phụ hoàng! Con và Đức Phi nương nương tới thăm người.”
Triệu Quang Nghĩa nghe thấy nhi tử Triệu Nguyên Kiệt mới sáu tuổi của mình, vội gạt hết tâm tư khác bảo thị tòng cho vào.
Triệu Nguyên Kiệt vừa vào trong buông tay Lý Đức Phi, chạy tới nhào vào lòng Triệu Quang Nghĩa: “Phụ hoàng, Đức Phi nương nương dẫn con đi đắp người tuyết, vui lắm.”
Triệu Quang Nghĩa yêu thương xoa đầu nhi tử, lại sờ tay nó: “Lạnh quá.”
“Con không sao.” Triệu Nguyên Kiệt hếch mặt lên làm ra vẻ anh hùng:
Triệu Quang Nghĩa ấp bàn tay nhỏ của nó trong tay của mình sưởi ấm, lại nói với Lý Đức Phi: “Xem nàng kìa, lạnh tới mũi cũng đỏ ửng rồi.”
Lý Đức Phi cười nhẹ: “Tuyết lớn quá, thần thiếp thấy đêm nay e còn lớn hơn, giờ đã có gió, nói không chừng thành bão tuyết.”
“Trẫm cũng đang lo gió tuyết thế này không biết bao nhiêu bách tính bị lạnh đây… Kế Ân.”
Vương Kế Ân luôn ở bên túc trực có mặt ngay: “Có nô tài.”
“Truyền ý chỉ của trẫm, sai phủ Khai Phong tuần tra kinh thành, nếu thấy người vô gia cư, đưa hết về viện cô quả, với người bị bệnh kịp thời chữa trị, ngoài ra cấp chăn ấm và một đấu bột mì cho mỗi người.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Lý Đức phi thi lễ: “Quan gia yêu dân như con, thần thiếp thay bách tính cảm tạ thánh ân.”
Triệu Nguyên Kiệt còn nhỏ đơn thuần, ngước mắt nhìn ông ta, tay đưa ra sờ khóe miệng: “Hôm nay phụ hoàng rất cao hứng, trước kia chưa bao giờ thấy phụ hoàng cao hứng như thế.”
Chuyện này làm gì có ai không nhận ra, Triệu Quang Nghĩa thiếu điều viết ba chữ “trẫm đang vui” trên mặt thôi, Lý Đức phi cũng khéo léo nói: ” Hôm nay quan gia đưa tranh tiên đế tới Nam Kha Tự, hẳn là làm trọn tâm nguyện rồi.”
“Đúng, đó là tâm nguyện của trẫm.” Triệu Quang Nghĩa cười ha hả, kỳ thực ông ta cũng biết đám phi thần của mình chẳng lạ gì ý đồ của mình với Hoa Nhị, chỉ là biết thì biết, không ai nói:
“Nam Kha Tử là chúa miếu hoàng gia, quý phi nương nương và Trần quốc công chúa vì tiên đế mà tu hành cầu phúc. Hôm nay thần thiếp tới hậu viên, hoa cỏ rậm rạp, hẳn là nương nương và công chúa chuyên tâm tu hành, không để ý tới, thần thiếp thấy nên có thêm một thợ làm vườn quản lý, dù gì cũng là trong cung, không nên qua loa.”
“Trẫm cũng đang nghĩ vậy.”
Đang trò chuyện thì có thị tòng vào bẩm báo: “Quan gia, Đát Cơ mỹ nhân cầu kiến.”
Triệu Quang Nghĩa vừa nghe cái tên này, tâm trạng đang vui vẻ bị phá hỏng hết cả: “Tới làm cái gì? Ả gây ra bao nhiêu phiền toái chưa đủ à, còn tới làm phiền trẫm? Không gặp.”
“Vâng!” Thị tong lui ra:
Triệu Nguyên Kiệt đứng dậy, vỗ ngực nói: “Phụ hoàng đừng giận, Đát Cơ nương nương làm phụ hoàng không vui, nhi thần đi trút giận thay phụ hoàng.”
Lý Đức Phi mắng: “Không được quấy phá!”
Triệu Nguyên Kiệt phồng má: “Con không quấy, con muốn ra ngoài chơi, buồn chết đi.”
Lý Đức phi bảo cung nữ: “Đi gọi Nhị hoàng tử, đem Ngũ hoàng tử đi chơi.”
Lát sau Triệu Nguyên Hi tới, trước Tết hắn thiếu chút nữa bị Tiểu Chu hậu bóp vỡ trứng, nằm giường một tháng, sau đó ngồi xe lăn hai tháng mới đi lại được.
Đợi nhi tử được đưa đi rồi, Lý Đức phi mới tới gần Triệu Quang Nghĩa nhỏ nhẹ nói: “Quan gia ở lại Nam Kha Tự qua đêm, chỉ e thần tử biết lại nghị luận.”
Triệu Quang Nghĩa hừ một tiếng: “Trẫm kế vị bị chúng nghị luận còn ít sao? Kẻ nào dám nói ra nói vào, trẫm cho đi đầy, xem chúng còn dám nói nữa không?”
Lý Đức phi gượng cười: “Quan gia, thần thiếp hiểu quan gia tưởng niệm tiên đế, muốn ở lại cầu phúc. Chỉ là Hoa Nhị nương nương dù sao cũng là quý phi của tiên đế, quan gia ở lại không thỏa đáng cho lắm. Nếu quan gia muốn trồng hoa cỏ, mai trời sáng có thể tới, như vậy không ai có thể nói gì được.”
Đương nhiên ông ta biết, nhưng ông ta lo là mình rời đi rồi, muốn vào lại lần nữa không dễ, Hoa Nhị vẫn nóng lạnh thất thường, nếu không tranh thủ cơ hội này chẳng biết lần sau bao giờ mới gặp được nàng: “Trẫm không sợ người ta nói, nếu sợ trẫm không tới, nàng có phải không muốn thấy trẫm chiếu cố Hoa Nhị nương nương, cho nên mới mượn cớ khuyên trẫm?”
Đố kỵ là trái phụ đức, Lý Đức phi vội thi lễ: “Thần thiếp không dám, thần thiếp nghĩ cho quan gia thôi, xin quan gia minh xét.”
“Hừ, có bao nhiêu người cùng trẫm ở lại nơi này như thế, nếu còn kẻ nào nói ra nói vào là cố ý đặt điều làm hỏng thanh danh của trẫm rồi.”
“Quan gia nói phải, thần thiếp quá lo rồi.”
“Trẫm biết nàng nghĩ cho trẫm, ngồi xuống đi.” Triệu Quang Nghĩa biết Lý Đức phi là người hiền huệ, không có ý gì xấu, chẳng qua tính nàng xưa nay vẫn thế, nhút nhát lại hay lo xa, ông ta không giận, vẫy tay gọi tới gần: ” Nàng tới đây gặp trẫm hẳn không phải vì việc này?”
“Vâng ạ, chính là vì chuyện Đát Cơ mỹ nhân. Quan gia niệm tình tiên đế nên xưa nay dung thứ nàng, chỉ là Đát Cơ ngày một quá đáng, thời gian trước dung túng nô tì đem mười mấy cung nữ khác ném vào Hổ Sơn nuôi hổ, quan gia không truy cứu tới nàng ta là phúc phận. Đát Cơ không biết ăn năn, mấy ngày trước còn đánh chết một cung nữ. Còn một cung nữ tên Đại Cần, bị đánh ngất xỉu, tưởng là chết, lúc đem đi chôn may mà tỉnh lại, không ngờ Đát Cơ nói là cung nữ đó giả chết, muốn đánh chết.” Lý Đức phi thở dài: ” Các phi tần khác biết chuyện bàn tán nhiều, thần thiếp lo cứ để Đát Cơ làm bừa chẳng đếm xỉa tới quy củ thế này hậu cung không yên.”
“Trẫm tự có cân nhắc, lúc nãy trẫm không gặp Đát Cơ chính là để ả biết trẫm đang tức giận để ả sau này làm gì cũng có chừng mực.” Triệu Quang Nghĩa biết việc này cung nữ kia là do ông ta phái Vương Kế Ân truyền khẩu dụ phải biết thương xót tính mạng cung nhân nên mới tai qua nạn khỏi, ông ta hận không thể tự tay bóp chết nữ nhân điêu ngoa ác độc đó, chỉ là lúc này chưa tiện xử lý: ” Được rồi nàng lui ra đi.”
Lý Đức phi không thể nói gì thêm, đứng dậy cáo từ.