Phần 431: Đề phòng trước
Buổi chiều tuyết vẫn rơi lúc lớn lúc nhỏ.
Triệu Quang Nghĩa lại tới Phật đường, Hoa Nhị phu nhân và Lăng Yên đã ngồi tụng kinh, nhìn cảnh này ông ta không đành lòng. Sáng tụng kinh, chiều tụng kinh, thấm thoắt một cái trời tối rồi một ngày trôi qua, nếu ông ta từ chối nàng, có lẽ nàng cứ thế này cả đời, ông ta thấy bản thân có trách nhiệm giải thoát cho nàng khỏi cuộc sống ảm đạm bế tắc này.
Tình cảm ông ta với Hoa Nhị phu nhân là thật lòng chân thành, nó có thể kéo dài bao lâu không ai biết, ít nhất thời khắc này dù có là hoàng đế thì ông ta cũng không khác gì bao kẻ si tình, khổ vì tình khác.
Nửa canh giờ sau Hoa Nhị phu nhân mới ngừng tụng kinh, lại lặng lẽ cầu khấn hồi lâu mới đứng lên, vừa xoay người thấy Triệu Quang Nghĩa có hơi bất ngờ: “Quan gia tới rồi, sao không gọi thần thiết một tiếng?”
Triệu Quang Nghĩa lựa lời nói: “Trẫm không muốn quấy rầy nương nương thanh tu, có chuyện này, nương nương có thể dời bước ra hậu viện nói không?”
Hoa Nhị phu nhân ngẩng đầu lên nhìn tuyết trắng bay mua bên ngoài, nhỏ nhẹ nói: “Thần thiếp không sợ gió tuyết, nhưng không thể để quan gia chịu cái khổ phong hàn, quan gia có chuyện gì cứ nói ở đây được rồi.”
Triệu Quang Nghĩa bị những lời quan tâm của nàng làm tan chảy, phất tay: “Các ngươi lui cả đi.”
Đám Vương Kế Ân lui ra, đóng cửa lại đứng gác từ cổng viện tử, đảm bảo không ai tới quấy rầy chuyện tốt của quan gia.
Hoa Nhị phu nhân vẫn xoay lưng về phía Triệu Quang Nghĩa, chắp tay trước tượng Phật: “Quan gia nói đi.”
Lần đầu tiên ở riêng trong phòng cùng với Hoa Nhị phu nhân, tim Triệu Quang Nghĩa đập thình thịch, chẳng ngờ có cảm giác như thời thiếu niên lần đầu tiếp xúc với nữ nhân, giọng thậm chí run lên: “Hoa Nhị, trẫm đồng ý với yêu cầu của nàng sáng nay.”
“Thật chứ?”
“Trẫm hứa với nàng, muộn nhất trong vòng hai tháng sẽ động thổ xây cho nàng một hoa viên lớn, địa điểm do nàng chọn, trong đó sẽ có ao nước không nhỏ hơn một vạn năm nghìn mẫu, xây dựng đền đài lầu các, chứa đầy kỳ trân dị bảo. Hoa viên này sẽ chỉ có một mình nàng ở…”
“Quan gia cũng có thể ở!” Hoa Nhị bất ngờ quay đầu nhoẻn miệng cười:
Triệu Quang Nghĩa mừng rỡ, đưa tay kéo Hoa Nhị phu nhân vào lòng, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi, ông ta mơ màng nói: “Hoa Nhị nàng yên tâm trong vòng hai năm, trẫm sẽ cho nàng thỏa nguyện.”
Hoa Nhị phu nhân lần không né tránh nữa mà thuận thế ngả vào lòng ông ta, khẽ gọi: “Tam Lang.”
Triệu Quang Nghĩa xép thứ ba trong nhà, nhũ danh từ nhỏ là Tam Lang, Hoa Nhị phu nhân gọi thế làm ông ta mừng phát cuồng, lại lần đầu tiên được nàng nhìn với ánh mắt ôn nhu say đắm như thế, ghé mặt tới muốn hôn nàng, nhưng Hoa Nhị phu nhân nhé tránh, ông ta thở như trâu già: “Bảo bối, ta hứa với nàng rồi mà.”
Hoa Nhị phu nhân hai tay chống trước ngực, hờn gắt: “Chuyện chưa làm thành đã muốn thù lao, làm gì có chuyện như thế?”
“Trẫm đợi không được nữa!” Triệu Quang Nghĩa gạt tay nàng ra, tiếp tục sán mặt tới nhưng Hoa Nhị phu nhân rất khéo léo thoát khỏi lòng ông ta: ” Nàng không thể chiều trẫm trước sao?”
“Không thể! Tam Lang, nếu chàng muốn sớm có được thiếp thì sớm khởi công đi, nếu không không có chuyện đó đâu!” Hoa Nhị phu nhân nấp sau cột, thập thò nhìn ra, gò má đỏ bừng bừng, đáng yêu hết mức:
Triệu Quang Nghĩa cho rằng đây là hậu quả sáng nay mình nói không giữ lời, khiến nàng cẩn thận như vậy, khẩn thiết nói: “Được, trẫm sẽ mau chóng khởi công, lại đây cho trẫm ôm, chỉ ôm thôi, không làm gì khác.”
“Không, chỉ được ôm một lần, quan gia đã ôm rồi.”
“Hả, chỉ được một lần?”
Hoa Nhị phu nhân trịnh trọng gật đầu: “Đúng, quan gia giúp thần thiếp làm một chuyện, báo đáp sẽ chỉ có một lần, thần thiếp là hoàng tẩu của ngài, chúng ta như thế này đã là trái với cương thường rồi, chẳng lẽ còn hết lần này tới lần khác?”
Triệu Quang Nghĩa cả kinh, nói như vậy sau này có muốn nàng thị tẩm cũng chỉ được một lần: “Vậy sao đủ, cái ao này lớn như thế?”
“Quan gia thấy lỗ chứ gì?” Hoa Nhị phu nhân mặt lạnh lùng: ” Phải chăng quan gia coi ai gia như kỹ nữ thanh lâu, Kim Minh Trì là tiền thưởng?”
Triệu Quang Nghĩa cả kinh, biết tình khí nàng thất thường, chẳng may nói không đúng một câu thôi, khả năng bao công sức sẽ trôi theo dòng nước: “Không, không, trẫm không có ý đó… trẫm nhất thời nóng lòng lỡ lời thôi, tới giờ nàng còn chưa hiểu lòng trẫm hay sao?”
“Quan gia, kỳ thực thiếp thân muốn xây Kim Minh Trì lớn như thế không phải chỉ vì mình mà vì quan gia nữa đó.” Hoa Nhị phu nhân dịu giọng nói:
Giờ nàng nói gì, ông ta chẳng gật đầu hưởng ứng: “Trẫm biết, là vì hai chúng ta.”
“Không phải.” Hoa Nhị ngẩng đầu nhìn Triệu Quang Nghĩa: ” Không chỉ vì để hai chúng ta sau này du lãm, còn có thể dùng làm nơi diễn luyện thủy quân, huấn luyện ra một đội thủy quân cường đại cho Đại Tống.”
Triệu Quang Nghĩa bật cười: “Trẫm chinh chiến tứ phương đều là ở lục địa thảo nguyên, cần thủy quân làm gì?”
“Để đề phòng trước!” Hoa Nhị phu nhân từ sau cột đi ra khẩn thiết nói: ” Đại Tống ta nhiều ao hồ, một khi đại quân kiêu hùng của thảo nguyên đánh tới, có thể dùng thủy quân dựa vào sông ngòi hiểm yếu đánh trả kỵ binh của họ.”
Triệu Quang Nghĩa đoán được tâm tư của nàng, có lẽ vì một lần làm người mất nước cho nên khiến nàng cẩn thận e dè như thế, yêu thương ôm nàng vào lòng vỗ về: “Nàng đã quá lo, nước Liêu đâu phải đối thủ của Đại Tống, chúng ta không đánh chúng đã là may cho chúng rồi, sợ gì chúng tới đánh? Có điều lời của nàng cũng nhắc nhở trẫm, đây quả thực là lý do tốt, không lo văn võ trong triều phản đối nữa. Vậy mai nàng cùng trẫm đi tim nơi xây viên lâm nhé?”
“Không cần.” Hoa Nhị phu nhân vẫn đề phòng hai tay chắn trước ngực: ” Thần thiếp chọn được địa điểm rồi.”
“Ồ, ở đâu?”
“Cách Thuận Thiên môn 20 dặm.”
Triệu Quang Nghĩa ngẩn người, ông ta hiểu rất rõ địa hình xung quanh kinh thành, ngẩn ra: “Nơi đó toàn là đồi núi thấp, nếu đào ao phải phá núi, tốn công lắm. Hoa Nhị, chọn nơi đất trũng như vậy cũng sẽ đơn giản hơn.”