Phần 429: Lời hứa khó hoàn thành. (3)
Triệu Quang Nghĩa nghe nàng chuyển từ “ai gia” thành “thần thiếp”, đặc biệt lại còn thêm “chúng ta”, lòng rạo rực, nhìn nàng tới si dại, nàng vốn đã rất đẹp, rất quyến rũ rồi, lúc này lại mặc một bộ đồ tang màu trắng mộc mạc, thêm một phần vừa nhu mì đáng thương đó khiến người ta xao động, nhất thời kích động tuyên bố: ” Nàng muốn bao nhiêu xây bấy nhiêu.”
“Vậy xây viên lâm một vạn năm nghìn mẫu, hồ rộng vạn mẫu, được không?”
“Được, tất nhiên là được.”
“Tốt quá! ” Hoa Nhị phu nhân nhảy lên vỗ tay như tiểu cô nương, bất giác tới gần ông ta: ” Quan gia kim khẩu ngọc ngôn, không được nuốt lời nhé.”
Nàng vừa tới gần một mùi hương kỳ dị liền đưa tới, chẳng phải hoa lan cũng chẳng phải xạ hương, làm Triệu Quang Nghĩa ngửi thấy toàn thân bừng bừng, dục hỏa dâng trào, long căn gần đây sa sút không ngờ ngẩng cao chưa từng có, lòng mừng phát cuồng, muốn ôm nàng.
Hoa Nhị phu nhân lại lần nữa né tránh: “Thần thiếp còn chưa nói hết mà.”
“Được! Nàng nói đi, trẫm đồng ý hết.” Triệu Quang Nghĩa bị dục hỏa thiêu đốt, chỉ đợi nàng nói xong đè xuống dưới người:
“Có mỗi hồ thôi thì tẻ nhạt quá, phải có cửu khúc hành lang, cung diện, kỳ hoa dị thảo nữa.”
“Được! Nàng nói gì thì là như thế.”
Hoa Nhị phu nhân thấy ông ta hùng hổ lao tới như gấu lớn, gót ngọc xoay một cái dễ dàng lách sang bên, mặt thoắt cái đã lạnh hơn băng giá: “Quan gia, ai gia là hoàng tẩu của người đó! Quan gia tự trọng.”
Câu nói đó lạnh như dao, đồng thời mùi hương kia người ta muốn phát cuồng kia không còn nữa, dục hỏa trong lòng Triệu Quang Nghĩa lui quá nửa, đầu óc tỉnh táo hơn, ông ta không sao hiểu nổi thái độ lúc nóng lúc lạnh của Hoa Nhị phu nhân: “Hoa Nhị, nàng…”
“Quan gia chỉ nói xuông dỗ người ta, ngài còn nhớ mình nói gì không?” – Hoa Nhị phu nhân hỏi.
“Đương nhiên trẫm nhớ rồi, lòng trẫm với nàng có nhật nguyện chứng giám, trẫm hứa trong vòng hai năm nhất định xây một hoa viên lớn tên Kim Minh Trì, địa điểm do nàng lựa chọn. Ao rộng vạn mẫu…” Triệu Quang Nghĩa nói tới đó bản thân cũng giật bắn mình: ” Vạn, vạn mẫu… Thế thì lớn quá, sao làm được…”
Phải biết rằng đời sau nhà Thanh xây hồ Côn Minh ở Di Hòa Viên dựa trên cơ sở đất trũng có sẵn phải dùng mười lăm năm mới làm xong. Kim Minh Trì này mà xây dựng sẽ rộng gấp năm lần hồ Côn Minh, e phải một trăm năm mới xong. Nếu như muốn làm trong hai năm, vậy nhân lực bỏ ra phải tăng lên gấp năm mươi lần! E là dốc toàn bộ quốc lực, dùng trăm vạn dân phu luân phiên nhau làm, tuyệt đối không kém hơn năm xưa Tần Thủy Hoàng xây Trường Thành. Làm sao Triệu Quang Nghĩa không khiếp sợ cho được?
Hoa Nhị phu nhân nhìn bộ mặt tái như gan lợn của ông ta, cười nhạt: “Sớm biết quan gia chỉ muốn vui đùa với ai gia thôi. Ai gia về Phật đường niệm kinh, quan gia xong việc cũng nên về rồi.”
Dứt lời xoay người bước đi.
“Khoan đã!” Triệu Quang Nghĩa đuổi theo, muốn kéo nàng lại không dám, chỉ đưa tay ngăn cản:
“Quan gia còn có chuyện gì sao?” Hoa Nhị phu nhân chẳng quay đầu:
“Chuyện này…” Triệu Quang Nghĩa ấp úng: ” Công trình quá lớn, cần hao phí vô số tiền tài, trẫm đang dùng binh với phương bắc, không có nhiều tiền bạc và lao lực như thế. Hay chúng ta xây cái nhỏ trước, đợi trẫm chinh phục được Bắc Hán và nước Liêu rồi mở rộng được không?”
“Cũng được.”
“Tốt quá, Hoa Nhị nàng đúng là biết thông cảm…”
“Đừng vội!” Hoa Nhị phu nhân thong thả quay lại: ” Ai gia chưa nói hết, ai gia nói cũng được là đồng ý quan gia hủy bỏ lời hứa, không cần làm nữa đâu, cái nhỏ cũng không cần. Coi như ai gia nói đùa với người, cũng coi như quan gia đùa chơi cho vui vậy thôi.”
Triệu Quang Nghĩa mới hiểu hỏng chuyện rồi: “Hoa Nhị, có thể thương lượng mà.”
“Không cần nữa, Lãnh đại nhân thường ở trước mặt thần thiếp nói rằng quan gia nhớ nhung thiếp thế nào, thậm chí còn nói, dù là sao trên trời, chỉ cần thần thiếp muốn, quan gia nguyện bắc thang hái. Bởi vậy thần thiếp cảm động trước tình cảm của quan gia, thần thiếp nào có muốn sao trên trời, chỉ muốn một cái hồ. Quan gia cũng nói, vua không nói chơi, nhưng quan gia vừa hứa xong một cái, chớp mắt đã nuốt lời. Thần thiếp làm sao có thể tin được quan gia nữa? Thần thiếp cáo lui, quan gia cứ tự tiện.” Hoa Nhị thi lễ tránh người sang một bên, lau đi nước mắt bên khóe đi thật nhanh:
Triệu Quang Nghĩa đứng gây người ở đó rất lâu, cho tới khi thấy gió thổi lành lạnh, hắt xì một cái, thở dài quay về.
Lãnh Nghệ, Vương Kế Ân và Long Huýnh đợi ở lối vào hậu viện, thấy ông ta dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, biết là kết quả không tốt, không ai dám nói gì.
Triệu Quang Nghĩa đi tới ngã rẽ nhìn thấy hai công chúa dẫn cung nữ tới đang khẽ giọng nói cười, là Lỗ quốc trưởng công chúa và Ngụy quốc trưởng công chúa, nữ nhi của Triệu Khuông giận, là tỷ muội do Hạ hoàng hậu sinh ra. Đợi họ thi lễ rồi Triệu Quang Nghĩa mới miễn cưỡng nở một nụ cười: “Các ngươi đang đi đâu vậy?”
“Bọn thần thiếp tới phật đường thăm tỷ tỷ Trần quốc công chúa, nhưng tỷ ấy còn bận niệm kinh với quý phi nương nương nên đi ra.”
Ngụy quốc trưởng công chúa đang nói thì hét lên: “Á, có một con sâu đang bò trên người quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa nghiêng đầu nhưng không thấy, Lỗ quốc công chúa đã nhanh tay bắt lấy rồi.
Con sâu này khả năng là lúc đó Triệu Quang Nghĩa đứng dưới cây nên bị rơi trúng, Lỗ quốc công chúa không giống như những nữ tử khác sợ loài sâu bọ, nàng bắt xong bóp chết luôn. Cung nữ sau lưng không thấy lạ, đưa khăn tay tới cho nàng lau tay.
Triệu Quang Nghĩa cau mày: “Quét đất chỉ sợ hại kiến bọ, thương xót thiêu thân mà chụp đèn. Đây là Phật môn tịnh địa, sao tùy ý sát sinh.”
Lỗ quốc trưởng công chúa chỉ là động tác thói quen không kịp suy nghĩ, nghe vậy sợ hãi nhún mình: “Thần thiếp quên mất đây là nơi tĩnh tu, xin quan gia thứ tội.”