Phần 428: Lời hứa khó hoàn thành. (2)
Hoa Nhị phu nhân mặc áo tang khoác ngoài tăng bào, dẫn mọi người vào thiên điện bên đại hùng bảo điện.
Đây là nơi tu hành, cho nên không tổ chức nghi lễ rườm rà, Triệu Quang Nghĩa nâng tranh đi vào, bên trong có một mặt tường chính diện để trống, cả thiên điện trà một cái bàn cúng, mấy hàng bồ đoàn phía trước ra thì không có gì cả.
Trong không khí trang nghiêm thoang thoảng mùi hương đàn, Lăng Yên và Đại Ngốc đi lên đón lấy bức tranh trải ra, thang đã bắc sẵn, treo lên tường.
Tiếp đó Trương thiên sư ở bên làm phép, Triệu Quang Nghĩa dẫn các vị phi tần, công chúa, vương qua quỳ xuống bồ đoàn, nghe theo tiếng xướng của ti nghi lễ bộ mà hành lễ.
Nghi thức tuy làm đơn giản cũng mất tới một canh giờ mới kết thúc.
Triệu Quang Nghĩa tới trước mặt Hoa Nhị phu nhân, gió đưa làn hương tựa có tựa không truyền tới, làm tim ông ta rung rinh nhưng không lộ ra chút nào, nghiêm nghị chắp tay: “Sau này làm phiền nương nương thờ cúng rồi.”
Hoa Nhị phu nhân nhìn ông ta một cái rồi cúi đầu: “Vâng.”
“Nương nương, đại đa số bọn họ đều chưa tới đây bao giờ, để họ đi quanh tham quan một chút, không biết nương nương có thể cùng trẫm du lãm phong quang Nam Kha Tự không?” Triệu Quang Nghĩa không bỏ lỡ cơ hội đề nghị:
Hoa Nhị nhún eo, khẽ khàng đáp: “Vâng!”
Triệu Quang Nghĩa thực không dám tin nàng lại đồng ý, trước kia nàng thậm chí không nhìn ông ta một cái, từ quy củ mà nói đó là biểu lộ sự tôn kính, nhưng cũng thể hiện sự lạnh nhạt xa cách của nàng. Vậy mà bây giờ lại đồng ý cùng du ngoạn, Triệu Quang Nghĩa muốn hét lên biểu lộ hưng phấn của mình: “Mọi người túy đi, nhưng không được ồn ào đâu đấy.”
Đám phi tần vâng lời, Trương thiên sư nhận được ám hiệu, bắt đầu đi tìm kiếm quỷ hồn của Mạnh Sưởng để tiêu diệt.
Hoa Nhị phu nhân nhìn về phía hậu viện nói nhỏ: “Xin quan gia đi theo thần thiếp.”
Nói rồi đi xiên về phía trước nửa bước, hướng tới hậu viện.
Vương Kế Ân và Long Huýnh đợi họ đi qua rồi lập tức đứng gác không cho ác khác tới gần.
Hoa Nhị dẫn ông ta men theo con đường nhỏ ra hậu viện, kỳ thực đây là một mảnh đất trống sau tẩm cung của nàng, chỉ trồng ít trúc, đào, mai. Lúc này là mùa xuân, hoa đang nở rộ, đỏ đỏ, trắng trắng, trông rất đẹp mắt.
“Khu vườn này của nương nương thật là đẹp.” Thực ra trong mắt Triệu Quang Nghĩa lúc này cái gì chẳng đẹp đẽ, thốt lên:
“Hoa đào và hoa hạnh, quá phổ biến, không có gì mới mẻ.”
“Trẫm nghe nói nương nương thích mẫu đơn, trẫm quay về sẽ hạ chỉ cho tri phủ Lạc Dương đem những loài mẫu đơn quý nhất của Lạc Dương chuyển tới kinh thành.”
“Thần thiếp đa tạ quan gia.” Hoa Nhị phu nhân nói vậy nhưng sắc diện không đổi: ” Thiếp tất nhiên là thích nhất mẫu đơn còn có cả hồng chi tử nữa, kỳ thực quan gia không biết, có một thứ thiếp còn thích hơn nữa, đáng tiếc ở Khai Phong không có.”
“Ồ, là thứ gì vậy, nói ra đi, trẫm lập tức cho làm.”
“Thần thiếp thích ở trên hồ ngắm hoa mẫu đơn và hồng chi tử, phiêu đãng trên thuyền, mẫu đơn và hồng chi tử đỏ rực soi bóng dưới hồ nước, đó mới là đẹp.”
Thân thể hùng tráng của Triệu Quang Nghĩa run lên, ông ta biết Mạnh Sưởng từng vì nàng làm như thế, ông ta sao chịu thua kém, cười hào sáng nói: “Cái đó có gì là khó, nếu nương đương thích trồng hoa ven hồ, vậy trẫm chuyên môn làm một tòa viên lâm cho nương nương, lấy hồ làm trung tâm, khắp xung quanh trồng mẫu đơn và hồng chi tử.”
“Đa tạ quan gia.”
“Nương nương không cần khách khí, hoàng huynh tuy không còn nhưng còn có trẫm, trẫm nhất định thay thế hoàng huynh chiếu cố nương nương… Phải rồi, ao này vì nàng mà làm, nàng đặt tên đi.”
Hoa Nhị phu nhân nghĩ một lúc nói: “Vậy gọi là Kim Minh Trì đi.”
“Tên thật hay, vậy cứ gọi là Kim Minh Trì! Trẫm sẽ lệnh cho công bộ lên kế hoạch, hồ nhất định phải lớn, khi bản thảo có rồi, sẽ đưa nương nương xem, nàng đồng ý có thể khởi công ngay.” Triệu Quang Nghĩa lòng như có hoa nở, bọn họ đi qua một cây đào, ông ta nhất thời có cảm hứng bẻ một cánh hoa, can đảm nói: ” Nương nương gài hoa này lên nhất định rất đẹp.”
Hoa Nhị phu nhân hơi nghiêng người: “Nơi này không có gương, phiền quan gia gài lên cho thần thiếp.”
Triệu Quang Nghĩa mừng quá nỗi, tay cầm bông hoa không vững, suýt nữa đánh rơi, nếu không phải Hoa Nhị phu nhân đang đợi, ông ta còn tưởng mình nghe nhầm. Tay run run đưa ra, gài lên tóc nàng, không kìm được lòng hươu dạ vượn khẽ vuốt tóc nàng một cái, chưa bao giờ ông ta ở gần Hoa Nhị phu nhân như thế, ông ta rất cao lớn, từ trên nhìn xuống, tăng y mong nhẹ áp lên gò đồi tròn căng, tuy ngăn cách mấy lớp y phục, đường cong lung linh đó vẫn hết sức sinh động…
Tim đập thình thịch, Triệu Quang Nghĩa sao kim lòng được nữa, đưa tay ra muốn ôm nàng vào lòng, không ngờ Hoa Nhị phu nhân như bướm xinh tránh đi, thẹn đỏ mặt: “Quan gia làm gì thế?”
Nếu đã làm rồi, Triệu Quang Nghĩa không sợ nữa, hơn nữa bộ dạng như thiếu nữ thẹn thò đó của Hoa Nhị phu nhân làm toàn thân ông ta nhộn nhạo không thôi: “Hoa Nhị, trẫm rất thích nàng, thật đó, ngay từ lần đầu gặp nàng, trẫm đã thích rồi, chỉ cần nàng chiều trẫm, nàng muốn gì cũng được.”
“Thanh thiên bạch nhật nói những lời này, quan gia không say rượu chứ?” Hoa Nhị phu nhân gắt khẽ:
“Nàng chính là thứ rượu ngon nhất trên đời, nhìn thấy nàng trẫm đã say rồi.” Triệu Quang Nghĩa lại đưa tay ra muốn ôm:
“Quan gia chỉ miệng nói vì ai gia làm cái Kim Minh Trì là có thể tùy ý khinh bạc thần thiếp sao?” Hoa Nhị né tránh, khuôn mặt thoáng chốc lạnh lùng như trước giờ:
Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, cách xưng hô này là nhắc ông ta đừng quên nàng là hoàng tẩu của mình, liên không dám tiếp tục tiến tới nữa, nhưng nhìn thấy hy vọng, không từ bỏ: “Hoa Nhị, vua không nói chơi, trẫm nói xây Kim Minh Trì cho nàng là nhất định sẽ làm, hơn nữa chỉ một mình nàng ở.”
“Thực sự là chỉ một mình thiếp ở chứ?”
“Thật!”
Khuôn mặt tựa sương giá của Hoa Nhị phu nhân nở nụ cười còn kiều diễm hơn hoa xuân: “Thần thiếp ở Thục chỉ có một cái hồ chưa tới trăm mẫu, quan gia nói, chúng ta xây cái hồ lớn cỡ nào?”