Phần 421: Hổ Sơn bức cung. (2)
“Chuyện này nô tỳ thực sự không biết, thả họ ra xong thì không để ý tới nữa, khi mất tích những kẻ khác không bao, nô tỳ làm sao biết… Nô tỳ nói câu nào cũng là thật…” Tiết Nga kiệt sức người thõng xuống, tức thì bị một con hổ nhảy cao vả vào mặt, ả kinh hoàng cong người lên, nhưng vẫn bị rách một mảng da đầu, lại khóc toáng lên:
Lãnh Nghệ lạnh lùng nói một câu: “Ngươi không nói thật, không câu nào của ngươi là thật hết.”
“Không, không, nô tỳ nói thật mà… Thật, nô tỳ thả chúng đi, sau đó chúng biến mất thế nào nô tỳ không biết.” Tiết Nga kiệt sức, tay không co lên nổi nữa, vừa buông xuống tức thì bị hổ ngoạm trúng, ả lại gào đau đớn:
“Ngươi không nói thật, ngươi và nương nương của các ngươi coi mạng người như cỏ rác, vì thú vui của bản thân, đem tính mạng người khác làm trò chơi, đến giờ vẫn còn chối cãi, chết cũng đáng đời.” Lãnh Nghệ nói đanh thép vô cảm:
Tiết Nga bị treo ngược, thêm vào mất máu quá nhiều, đầu óc dần mơ hồ, ả biết không xong rồi, cứ thế này không cầm cự được nữa, ả vốn mong kéo dài thời gian để nương nương phát hiện ra mình mất tích sẽ đi tìm kiếm. Mặc dù là hy vọng cực kỳ mong manh sau đó lại tới Hổ Sơn tìm ả, nhưng ả không muốn chết, ả vẫn ôm hy vọng, có điều không kịp rồi, ả chỉ có thể trông cậy vào bản thân thôi: “Nô tỳ khai, là chủ ý của nương nương sai nô tỳ đem mười ba cung nữ đó vào Hổ Sơn nuôi hổ.”
“Vì sao?”
“Đại nhân, ác phụ đó bản tính hung tàn, thích xem người khác đau khổ.”
Lãnh Nghệ biết vì sao ả dám khai như thế, vì Đát Cơ giết cung nữ trong tẩm cung của mình, dù bị truy cứu cũng không phải tội gì to tát, nhưng nếu thế với bản tính ngang ngược không coi ai ra gì của Đát Cơ thì đã thừa nhận rồi. Như vậy chỉ có một khả năng, đó là chúng che giấu âm mưu lớn hơn!
Nghĩ tới đó Lãnh Nghệ không kìm được rùng mình, ngay từ đầu y đã đoán ra một khá năng, nhưng nếu là thế thì y lại không dám chọc vào tổ ong này, cả Triệu Quang Nghĩa cũng phải e dè: “Ngươi đừng mong chối sạch như vậy, các ngươi biết Hoa Nhị nương nương nuôi đàn hổ này, lại hay chơi đùa với chúng, cho nên mới dùng người sống nuôi hổ, để chúng quen với thịt người. Chỉ cần Hoa Nhị nương nương theo thói quen vào chơi với chúng, nếu có chút kích thích nào đó, chúng sẽ nổi điên tấn công nàng, mục đích của các ngươi chính là muốn hãm hại Hoa Nhị nương nương.”
“Không, không phải như thế!” Tiết Nga bị treo lủng lẳng giữa không trung, tính hung hăng của ả vẫn không đổi, vừa nghe Lãnh Nghệ kết tội ra sức vùng vẫy:
“Còn dám cãi!” Lãnh Nghệ quay người bỏ đi, không còn nhìn thấy nữa, chỉ có giọng nói vọng lại: ” Vậy ngươi thong thả ở đó hối hận nốt thời gian ít ỏi còn lại đi nhé.”
“Đừng!” Tiết Nga không thấy Lãnh Nghệ đâu thì hoảng sợ tột độ, gào hết sức lực: ” Đại nhân, nô tỳ khai, đúng là chủ ý của nương nương, ả căm hận Hoa Nhị nương nương được thái tổ ân sủng, cho nên mới sai nô tỳ ném cung nữ vào Hổ Sơn, để khơi lên ác tính của bọn chúng, đợi một ngày Hoa Nhị nương nương vào trong chơi đùa, sẽ ăn thịt… Chuyện là như vậy… Đại nhân, đại nhân… Hu hu, nô tỳ nói thật mà… Đại nhân…”
Gọi mãi không thấy Lãnh Nghệ đáp lời, Tiết Nga rơi vào tuyệt vọng, ả dần dần không hét được nữa, thấy toàn thân lạnh giá, hai mắt díp lại, ả không dám ngủ. Ả biết mình mà ngủ thì không tỉnh lại được nữa, ả gắng sức để mình tỉnh táo, nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân. Vì cưỡng ép mình tỉnh táo, ả quay đầu ép bản thân nhìn hai con hổ, nhìn hàm răng nhọn hoắt của chúng thi thoảng lại táp một cái, đôi mắt tham lam ác độc của chúng làm ả run cầm cập.
Không biết qua bao lâu, giọng Lãnh Nghệ lại vang lên: “Tiết Nga, đem lời khai của ngươi nói lại một lần đi, nói thật, bắt đầu từ tên của ngươi.”
“Dạ dạ…” Tiết Ngã tìm lại hy vọng sống sót, lấy chút sức lực cuối cùng nói một lèo: ” Nô tì là cung nữ Tiết Nga của Đát Cơ nương nương, nương nương của nô tỳ vì đố kỵ Hoa Nhị nương nương được thái tổ ân sủng, lại biết Hoa Nhị nương nương thích hổ, hay vào Hổ Sơn cưỡi ngựa chơi. Cho nên nương nương sai nô tỳ ném cung nữ vào trong nuôi chúng, để chúng quen với thịt người, đợi ngày nào đó Hoa Nhị nương nương vào cưỡi hổ sẽ bị ăn thịt. Đó toàn là chủ ý của Đát Cơ nương nương… Không liên quan gì tới nô… Áaaaaa…”
Vừa mới nói tới đó thì toàn thân ả nhẹ bẫng, sau đó ngươi rơi xuống dưới.
Ánh mắt cuối cùng của ả nhìn thấy trên hàng rào có rất nhiều người, trừ Lãnh Nghệ ra còn có Hoa Nhị nương nương, một người mặc long bào, tay cầm cương đao.
Tiếp đó chỉ còn tiếng mãnh hổ cắn xé thức ăn, Hoa Nhị phu nhân quay đầu sang bên niệm kinh phật.
Triệu Quang Nghĩa chính là người chém đứt thừng buộc hai chân Tiết Nga, nhìn thấy ả ở dưới bị hai con hổ xé xác, ném đao lại cho Long Huýnh.
Long Huýnh nhận lấy đao một cái lùi thật xa rồi mới tra đao vào vỏ.
Triệu Quang Nghĩa còn chưa hết giận: “Không ngờ sự thực lại là như thế, Đát Cơ thật độc ác, lại dùng cách này đối phó với nương nương, trẫm nhất định xử trí ả, đòi lại công bằng cho nương nương.”
Hoa Nhị phu nhân chỉ hơi nhún người: “Thần thiếp cáo lui.”
Sau đó tiếp tục cúi đầu, tay lần tràng hạt lẩm nhẩm kinh văn đi ra ngoài.
Triệu Quang Nghĩa ra hiệu cho Lãnh Nghệ: “Lãnh ái khanh, đưa nương nương về Nam Kha Tự, không được để nương nương sợ hãi nữa.”
“Thần tuân chỉ.” Lãnh Nghệ vừa dợm bước thì dừng lại, tới bên Triệu Quang Nghĩa nói nhỏ: ” Quan gia, thần trước đó có nghe nương nương nói ở trong cung buồn tẻ, hình như muốn được ra ngoài…”
Có ai không muốn đâu, Triệu Quang Nghĩa nghe tin này thì mừng lắm, vì nếu trong lòng nàng đã hoàn toàn phẳng lặng chỉ biết tới kinh Phật thì ông ta làm gì còn cơ hội: “Tốt, nếu khanh có thể thuyết phục nàng ra ngoài thì có thể tùy nghi hành sự.”
“Vi thần hiểu.” Lãnh Nghệ chắp tay cáo từ rồi đuổi theo Hoa Nhị phu nhân: